Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-380
Chương 380: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT[49]
Sở Lạc Ninh gật đầu, nhéo nhéo mũi của cô rồi tựa lưng vào ghế sofa, nhìn An Hinh Duyệt: “Ban đầu anh thực sự muốn vì em mà rời khỏi đại đội đặc chiến, nhưng sau đó lại phát hiện có chút khó.” An Hinh3Duyệt “hờ” một tiếng: “Bây giờ mới phát hiện cả ngày cứ như người mất hồn được gọi là có chút khó sao? Hồn cũng mất rồi thì còn ai yêu anh được nữa.”
Sở Lạc Ninh nghe An Hinh Duyệt nói vậy liền tỏ ý anh0rất hài lòng: “Thì ra em không chỉ yêu mỗi thân thể của anh, như vậy thì anh yên tâm rồi.”
An Hinh Duyệt:“...”
Đột nhiên cô không muốn nói chuyện với người đàn ông này nữa.
Sở Lạc Ninh ôm hôn An Hinh Duyệt, thủ thỉ mấy lời5dễ nghe bên tai cô. Tảng đá trong lòng An Hinh Duyệt cuối cùng cũng được bỏ xuống, lúc này cô mới tỏ ra dễ chịu với anh: “Nhưng mà Cố Tỉ Thành chuẩn bị tới đây để thay thế vị trí của anh rồi.”
“Anh biết.”4Sở Lạc Ninh nói rồi hôn một cái thật mạnh lên má cô: “Có ai chặn đường của chồng mình như em không hả?!” “Lúc đó em chỉ muốn để Cố Tỉ Thành tới kích thích anh một chút thôi.” An Hinh Duyệt mím môi: “Cơ9mà cũng tốt, thật ra Cố Tỉ Thành cũng có rất nhiều cách dẫn dắt lính đặc chủng.” “Ngồi trong lòng chồng mình mà còn khen người đàn ông khác là sao? Đã thế người đàn ông kia còn là em rể của chồng em nữa chứ.” Sở Lạc Ninh giật giật cái chân của mình rồi xấu xa đưa tay sờ soạng mông bà xã nhà mình.
An Hinh Duyệt hét lên một tiếng rồi trừng mắt nhìn anh: “Rốt cuộc đến khi nào anh mới quay về?” “Chờ đến khi bọn họ có thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ một lần.” Sở Lạc Ninh nói rồi tiếp tục tựa lưng vào ghế sofa: “Đương nhiên nói bọn họ cũng bao gồm cả em.”
“Khoan đã, khoan đã, cái gì chứ hả?” An Hinh Duyệt vội vàng ngồi ngay ngắn lại rồi nhìn người đàn ông bên dưới mình bằng ánh mắt không thể tin nổi. Cô chỉ chỉ vào bụng mình: “Ý của anh là, chờ em sinh nó ra, ở cữ xong xuôi còn phải đi làm nhiệm vụ đến khi nào xong thì anh mới có thể quay về? Sao anh không lên trời luôn đi?”
Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn bụng của vợ mình, không lên tiếng. An Hinh Duyệt dứt khoát đứng dậy: “Mới được hơn một tháng, có thể phá thai được, em đến bệnh viện.”
“Này cô gái, em làm gì đấy hả?” Sở Lạc Ninh vội vàng đứng dậy rồi kéo tay An Hinh Duyệt lại: “Thế quái nào em cứ nghe gió lại tưởng là mưa thế, em dám động vào con anh thử xem.”
An Hinh Duyệt bị Sở Lạc Ninh kéo ngồi lại trên ghế sofa còn anh thì ngồi luôn xuống bàn trà, đè hai tay cô lại: “Bình tĩnh một chút, em bình tĩnh một chút được không?”
An Hinh Duyệt hừ một tiếng rồi nhìn thẳng người đang ngồi trước mặt mình: “Ba tháng, em cho anh ba tháng, anh phải quay về!“. “Như vậy không được!” Sở Lạc Ninh nói, sau đó ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Trong ba tháng vòng đầu tiên không thể kết thúc được, hơn nữa người cầm thuốc đi chính là tay sai của Chu Bưu, cái này chúng ta phải cướp về vì hiện tại chúng ta vẫn không biết gã bán lọ thuốc kia cho kẻ có tiền hay có quyền, em còn nhớ rõ bộ dạng của gã không?” An Hinh Duyệt nghĩ đến tình hình ngày hôm đó: “Tuy mặt gã bị bom nổ nhưng vết sẹo dưới đuôi mắt gã rất rõ, nếu có ảnh em vẫn có thể nhận ra được.”
Sở Lạc Ninh gật đầu.
“Hơn nữa chắc chắn gã kia thuộc loại người có tính phản nghịch, kẻ như vậy thường theo đuổi cảm giác kích thích mãnh liệt hơn nhiều so với dục vọng tiền bạc thông thường. Chu Bưu vẫn là loại người theo đuổi tiền tài.” An Hinh Duyệt mím môi nói: “Cho nên, đối tượng của gã có thể là...”
"Người có quyền!" Sở Lạc Ninh nói: "Anh sẽ cho người đưa ảnh chụp của lính giải ngũ trong mấy năm gần đây cho em, người có sẹo trên mặt không nhiều lắm, lát em đi xem thử đi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh gật đầu, nhéo nhéo mũi của cô rồi tựa lưng vào ghế sofa, nhìn An Hinh Duyệt: “Ban đầu anh thực sự muốn vì em mà rời khỏi đại đội đặc chiến, nhưng sau đó lại phát hiện có chút khó.” An Hinh3Duyệt “hờ” một tiếng: “Bây giờ mới phát hiện cả ngày cứ như người mất hồn được gọi là có chút khó sao? Hồn cũng mất rồi thì còn ai yêu anh được nữa.”
Sở Lạc Ninh nghe An Hinh Duyệt nói vậy liền tỏ ý anh0rất hài lòng: “Thì ra em không chỉ yêu mỗi thân thể của anh, như vậy thì anh yên tâm rồi.”
An Hinh Duyệt:“...”
Đột nhiên cô không muốn nói chuyện với người đàn ông này nữa.
Sở Lạc Ninh ôm hôn An Hinh Duyệt, thủ thỉ mấy lời5dễ nghe bên tai cô. Tảng đá trong lòng An Hinh Duyệt cuối cùng cũng được bỏ xuống, lúc này cô mới tỏ ra dễ chịu với anh: “Nhưng mà Cố Tỉ Thành chuẩn bị tới đây để thay thế vị trí của anh rồi.”
“Anh biết.”4Sở Lạc Ninh nói rồi hôn một cái thật mạnh lên má cô: “Có ai chặn đường của chồng mình như em không hả?!” “Lúc đó em chỉ muốn để Cố Tỉ Thành tới kích thích anh một chút thôi.” An Hinh Duyệt mím môi: “Cơ9mà cũng tốt, thật ra Cố Tỉ Thành cũng có rất nhiều cách dẫn dắt lính đặc chủng.” “Ngồi trong lòng chồng mình mà còn khen người đàn ông khác là sao? Đã thế người đàn ông kia còn là em rể của chồng em nữa chứ.” Sở Lạc Ninh giật giật cái chân của mình rồi xấu xa đưa tay sờ soạng mông bà xã nhà mình.
An Hinh Duyệt hét lên một tiếng rồi trừng mắt nhìn anh: “Rốt cuộc đến khi nào anh mới quay về?” “Chờ đến khi bọn họ có thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ một lần.” Sở Lạc Ninh nói rồi tiếp tục tựa lưng vào ghế sofa: “Đương nhiên nói bọn họ cũng bao gồm cả em.”
“Khoan đã, khoan đã, cái gì chứ hả?” An Hinh Duyệt vội vàng ngồi ngay ngắn lại rồi nhìn người đàn ông bên dưới mình bằng ánh mắt không thể tin nổi. Cô chỉ chỉ vào bụng mình: “Ý của anh là, chờ em sinh nó ra, ở cữ xong xuôi còn phải đi làm nhiệm vụ đến khi nào xong thì anh mới có thể quay về? Sao anh không lên trời luôn đi?”
Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn bụng của vợ mình, không lên tiếng. An Hinh Duyệt dứt khoát đứng dậy: “Mới được hơn một tháng, có thể phá thai được, em đến bệnh viện.”
“Này cô gái, em làm gì đấy hả?” Sở Lạc Ninh vội vàng đứng dậy rồi kéo tay An Hinh Duyệt lại: “Thế quái nào em cứ nghe gió lại tưởng là mưa thế, em dám động vào con anh thử xem.”
An Hinh Duyệt bị Sở Lạc Ninh kéo ngồi lại trên ghế sofa còn anh thì ngồi luôn xuống bàn trà, đè hai tay cô lại: “Bình tĩnh một chút, em bình tĩnh một chút được không?”
An Hinh Duyệt hừ một tiếng rồi nhìn thẳng người đang ngồi trước mặt mình: “Ba tháng, em cho anh ba tháng, anh phải quay về!“. “Như vậy không được!” Sở Lạc Ninh nói, sau đó ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Trong ba tháng vòng đầu tiên không thể kết thúc được, hơn nữa người cầm thuốc đi chính là tay sai của Chu Bưu, cái này chúng ta phải cướp về vì hiện tại chúng ta vẫn không biết gã bán lọ thuốc kia cho kẻ có tiền hay có quyền, em còn nhớ rõ bộ dạng của gã không?” An Hinh Duyệt nghĩ đến tình hình ngày hôm đó: “Tuy mặt gã bị bom nổ nhưng vết sẹo dưới đuôi mắt gã rất rõ, nếu có ảnh em vẫn có thể nhận ra được.”
Sở Lạc Ninh gật đầu.
“Hơn nữa chắc chắn gã kia thuộc loại người có tính phản nghịch, kẻ như vậy thường theo đuổi cảm giác kích thích mãnh liệt hơn nhiều so với dục vọng tiền bạc thông thường. Chu Bưu vẫn là loại người theo đuổi tiền tài.” An Hinh Duyệt mím môi nói: “Cho nên, đối tượng của gã có thể là...”
"Người có quyền!" Sở Lạc Ninh nói: "Anh sẽ cho người đưa ảnh chụp của lính giải ngũ trong mấy năm gần đây cho em, người có sẹo trên mặt không nhiều lắm, lát em đi xem thử đi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook