Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-383
Chương 383: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [52]
[Sở Lạc Ninh đi tới bên giường rồi ngồi xuống bên cạnh Thủy Mặc Vân: “Ông ngoại.”
Thủy Mặc Vân nhìn cháu trai của mình, nói: “Cháu cảm thấy cháu đã làm một quyết định chính xác, hay là một quyết định sai lầm?” Sở Lạc Ninh dừng lại một chút, anh3thật sự không ngờ ông ngoại của mình lại hỏi một câu thẳng thắn đến như vậy.
Nhưng nếu ông ngoại đã nói ra rồi thì hẳn là cũng không có ý định lòng vòng với anh. “Ông ngoại, vì cháu mà Miên Miên đã hy sinh rất nhiều rồi ạ.” Sở0Lạc Ninh khẽ trả lời. “Vậy mà cháu lại khiến tất cả những hy sinh của con bé biến hết thành vô nghĩa chỉ trong một ngày.” Thủy Mặc Vân nói thẳng thừng.
Sở Lạc Ninh hơi mím môi không lên tiếng, bởi vì anh không biết phải phản bác như thế5nào. “ông biết chuyện giữa ông và bà ngoại gây ảnh hưởng rất lớn đối với cháu, thế nhưng đó không phải là lý do để cháu lựa chọn từ bỏ.” Thủy Mặc Vân trầm giọng nói.
Sở Lạc Ninh cúi đầu, cơ thể anh có hơi cứng lại, sau khi ngẫm4nghĩ một hồi anh mới nói: “Ông ngoại, cháu chỉ muốn cuộc sống của hai đứa bọn cháu trở nên bình thường hơn một chút thôi.”
“Vậy hiện tại thì sao? Nó bình thường à? Cháu hài lòng hay là Miên Miên hài lòng?” Giọng điệu của Thủy Mặc Vân có chút9âm trầm, rõ ràng mang theo sự không vui.
Sở Lạc Ninh không nói thêm gì nữa.
“Bảo Bối, cháu đi tới bước ngày hôm nay đã định sẵn cháu không thể vì ai mà rời đi một cách yên ổn rồi. Thế giới này sẽ cho cháu một cái an ổn.” Thủy Mặc Vân nói rồi duỗi tay nắm chặt lấy cổ tay của Sở Lạc Ninh, sau đó nói: “Cháu không còn đường nào để lui nữa rồi.”
“Ông ngoại, ông cho cháu suy nghĩ kỹ lại đã ạ!”] Trước khi anh rời nhà, ông ngoại cũng từng đề cập đến chuyện này. Mấy ngày nay An Hinh Duyệt làm gì anh đều biết cả.
Từ cái giây phút Hổ Đông Bắc xuất hiện anh đã hiểu rằng, anh vừa làm ta một quyết định sai lầm duy nhất trong cuộc đời mình.
Chuyện Hổ Đông Bắc chính là chuyện anh phải giải quyết trước khi quay trở về, nếu như chỉ vì một quyết định sai lầm của anh khiến gã xuất hiện, thế nên lúc này anh phải trả giá vì quyết định của mình. Sở Lạc Ninh này sẽ khiến tất cả những kẻ mơ ước mảnh đất này biết rằng, một khi Sở Lạc Ninh vẫn còn ở đây thì đừng kẻ nào hòng động tay động chân vào nơi đây.
Mà lúc này ở sâu trong núi, Hổ Đông Bắc với khuôn mặt vẫn đang bị quấn băng đang ngồi trong căn phòng cũ nát với năm người nữa, bọn họ mặc đồng phục giống nhau, đều đang lau chùi súng lục trong tay mình. “Chẳng phải Sở Lạc Ninh đã rút lui rồi sao? Sao hắn vẫn còn ở đó?” Một người trong đó tức giận nói. Hổ Đông Bắc ngắm nhìn thứ chất lỏng màu xanh biếc nằm trong lọ thuốc trên tay mình. Gã nghĩ về chiến trường, gã chưa bao giờ đánh nhau trực tiếp với người tên Sở Lạc Ninh kia, chỉ mới nghe qua. Thế nhưng không ngờ chỉ cần một mình Sở Lạc Ninh có thể ngăn cơn sóng dữ, đúng là một đại nhân vật. “Nếu như biết Sở Lạc Ninh vẫn còn ở đây thì chúng ta đã không đi con đường trong nước này, bây giờ bị theo dõi rồi sao?” Một người khác cũng nói.
“Không chắc, Sở Lạc Ninh vẫn còn đang nhắm vào Chu Bưu, nhưng Chu Bưu đã chết rồi.” Một người đàn ông ngồi bên cạnh Hổ Đông Bắc ngẩng đầu lên nhìn mấy người xung quanh: “Chúng ta phải nhanh chóng đem H2 đưa đến chỗ lão già kia đi.” Ba người còn lại đồng loạt gật đầu, chỉ có Hổ Đông Bắc vẫn không nói gì. “Lão Hổ, sao thế?” Người đàn ông hỏi.
“Có người nói, những kẻ đã bị Sở Lạc Ninh để mắt tới thì không một ai có thể ra nước ngoài được.” Hổ Đông Bắc thản nhiên nói: “Bởi vì sở Lạc Ninh đã rút lui cho nên chúng ta mới chọn con đường đi trong nước này, không ngờ lại lật thuyền trong mương. Chỉ còn năm ngày nữa là đến thời gian giao dịch rồi, chúng ta buộc phải ra được nước ngoài nội trong bốn ngày tới.”
“Sở Lạc Ninh này thật sự lợi hại đến vậy sao?” Một người vẫn luôn im lặng cuối cùng lên tiếng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
[Sở Lạc Ninh đi tới bên giường rồi ngồi xuống bên cạnh Thủy Mặc Vân: “Ông ngoại.”
Thủy Mặc Vân nhìn cháu trai của mình, nói: “Cháu cảm thấy cháu đã làm một quyết định chính xác, hay là một quyết định sai lầm?” Sở Lạc Ninh dừng lại một chút, anh3thật sự không ngờ ông ngoại của mình lại hỏi một câu thẳng thắn đến như vậy.
Nhưng nếu ông ngoại đã nói ra rồi thì hẳn là cũng không có ý định lòng vòng với anh. “Ông ngoại, vì cháu mà Miên Miên đã hy sinh rất nhiều rồi ạ.” Sở0Lạc Ninh khẽ trả lời. “Vậy mà cháu lại khiến tất cả những hy sinh của con bé biến hết thành vô nghĩa chỉ trong một ngày.” Thủy Mặc Vân nói thẳng thừng.
Sở Lạc Ninh hơi mím môi không lên tiếng, bởi vì anh không biết phải phản bác như thế5nào. “ông biết chuyện giữa ông và bà ngoại gây ảnh hưởng rất lớn đối với cháu, thế nhưng đó không phải là lý do để cháu lựa chọn từ bỏ.” Thủy Mặc Vân trầm giọng nói.
Sở Lạc Ninh cúi đầu, cơ thể anh có hơi cứng lại, sau khi ngẫm4nghĩ một hồi anh mới nói: “Ông ngoại, cháu chỉ muốn cuộc sống của hai đứa bọn cháu trở nên bình thường hơn một chút thôi.”
“Vậy hiện tại thì sao? Nó bình thường à? Cháu hài lòng hay là Miên Miên hài lòng?” Giọng điệu của Thủy Mặc Vân có chút9âm trầm, rõ ràng mang theo sự không vui.
Sở Lạc Ninh không nói thêm gì nữa.
“Bảo Bối, cháu đi tới bước ngày hôm nay đã định sẵn cháu không thể vì ai mà rời đi một cách yên ổn rồi. Thế giới này sẽ cho cháu một cái an ổn.” Thủy Mặc Vân nói rồi duỗi tay nắm chặt lấy cổ tay của Sở Lạc Ninh, sau đó nói: “Cháu không còn đường nào để lui nữa rồi.”
“Ông ngoại, ông cho cháu suy nghĩ kỹ lại đã ạ!”] Trước khi anh rời nhà, ông ngoại cũng từng đề cập đến chuyện này. Mấy ngày nay An Hinh Duyệt làm gì anh đều biết cả.
Từ cái giây phút Hổ Đông Bắc xuất hiện anh đã hiểu rằng, anh vừa làm ta một quyết định sai lầm duy nhất trong cuộc đời mình.
Chuyện Hổ Đông Bắc chính là chuyện anh phải giải quyết trước khi quay trở về, nếu như chỉ vì một quyết định sai lầm của anh khiến gã xuất hiện, thế nên lúc này anh phải trả giá vì quyết định của mình. Sở Lạc Ninh này sẽ khiến tất cả những kẻ mơ ước mảnh đất này biết rằng, một khi Sở Lạc Ninh vẫn còn ở đây thì đừng kẻ nào hòng động tay động chân vào nơi đây.
Mà lúc này ở sâu trong núi, Hổ Đông Bắc với khuôn mặt vẫn đang bị quấn băng đang ngồi trong căn phòng cũ nát với năm người nữa, bọn họ mặc đồng phục giống nhau, đều đang lau chùi súng lục trong tay mình. “Chẳng phải Sở Lạc Ninh đã rút lui rồi sao? Sao hắn vẫn còn ở đó?” Một người trong đó tức giận nói. Hổ Đông Bắc ngắm nhìn thứ chất lỏng màu xanh biếc nằm trong lọ thuốc trên tay mình. Gã nghĩ về chiến trường, gã chưa bao giờ đánh nhau trực tiếp với người tên Sở Lạc Ninh kia, chỉ mới nghe qua. Thế nhưng không ngờ chỉ cần một mình Sở Lạc Ninh có thể ngăn cơn sóng dữ, đúng là một đại nhân vật. “Nếu như biết Sở Lạc Ninh vẫn còn ở đây thì chúng ta đã không đi con đường trong nước này, bây giờ bị theo dõi rồi sao?” Một người khác cũng nói.
“Không chắc, Sở Lạc Ninh vẫn còn đang nhắm vào Chu Bưu, nhưng Chu Bưu đã chết rồi.” Một người đàn ông ngồi bên cạnh Hổ Đông Bắc ngẩng đầu lên nhìn mấy người xung quanh: “Chúng ta phải nhanh chóng đem H2 đưa đến chỗ lão già kia đi.” Ba người còn lại đồng loạt gật đầu, chỉ có Hổ Đông Bắc vẫn không nói gì. “Lão Hổ, sao thế?” Người đàn ông hỏi.
“Có người nói, những kẻ đã bị Sở Lạc Ninh để mắt tới thì không một ai có thể ra nước ngoài được.” Hổ Đông Bắc thản nhiên nói: “Bởi vì sở Lạc Ninh đã rút lui cho nên chúng ta mới chọn con đường đi trong nước này, không ngờ lại lật thuyền trong mương. Chỉ còn năm ngày nữa là đến thời gian giao dịch rồi, chúng ta buộc phải ra được nước ngoài nội trong bốn ngày tới.”
“Sở Lạc Ninh này thật sự lợi hại đến vậy sao?” Một người vẫn luôn im lặng cuối cùng lên tiếng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook