Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-384
Chương 384: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT[53]
Tên này có biệt danh Mèo Rừng, bởi vì lúc trước gã không ở cùng một quân khu với Sở Lạc Ninh cho 1 nên chỉ từng nghe về danh tiếng của Sở Lạc Ninh chứ không thật sự tìm hiểu qua. Hổ Đông Bắc cười lạnh một tiếng rồi cất lọ thuốc đi: “Chuẩn bị một chút đi, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát, không loại trừ khả năng Sở Lạc Ninh3rút lui chỉ là giả! Cái gã Sở Lạc Ninh này chẳng có một chỗ nào đáng tin cả.”
Tại khu thân nhân trong quân doanh thành phố A. An Hinh Duyệt chưa ngủ đang gửi tin nhắn với người nào đó. [Ông xã: Cuối tuần sau đi xem phim đi.] [Kẹo bông gòn: Xì, em tin anh mới là lạ. Anh lừa em mấy lần rồi mà anh nghĩ em còn không biết chắc,0em đều nhớ kỹ cả đấy.] [Ông xã: Lần này là nói thật, sao em có thể không tin chồng em như thế chứ.] [Kẹo bông gòn: Ui chu choa, bây giờ anh thử đi ra ngoài hỏi thử xem toàn quân trên dưới có ai không biết Sở Lạc Ninh của quân khu A từ đầu tới chân đều không có tế bào nào đáng tin không.] [Ông xã: Trong bụng của em5có nhiều tế bào lắm đó.]
[Kẹo bông gòn: Em báo cảnh sát, ở đây có người nói chuyện đen tối.] [Ông xã: Xem đi, anh nói thật mà em lại đi báo cảnh sát.] [Kẹo bông gòn: Ông xã, nói thật, anh không từng nghĩ xem vì sao không một ai tin anh à?] [Ông xã: Đây là chiêu giữ mạng của anh đấy, anh chỉ nói thật một lần mà câu được một4hẳn con cá lớn đấy.] [Kẹo bông gòn: Cá lớn gì?] [Ông xã: ...] [Ông xã: Em đó.]
[Kẹo bông gòn: Cút] [Ông xã: Dưỡng thai, dưỡng thai, đừng có để ảnh hưởng đến con anh, cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, mau ngủ đi.] [Kẹo bông gòn: Em không ngủ được, nếu anh không nói chuyện với em, em sẽ tìm người khác nói chuyện. Anh có nhớ cậu bạn9đại học của em không? Ngày hôm qua tự dưng cậu ta lại gửi tin nhắn cho em]
[Ông xã: Kéo vào danh sách đen ngay cho anh, nếu không chờ anh về anh nhét vào danh sách đen cho em.]
Đương nhiên Sở Lạc Ninh nhớ kỹ cậu bạn học kia. Năm đó lúc tới trường của An Hinh Duyệt còn cố ý nhìn qua, ánh mắt người kia nhìn vợ anh chẳng đúng chút nào.
[Kẹo bông gòn: Anh đầu có nói chuyện với em.] [Ông xã: Tổ tông ơi.]
[Kẹo bông gòn: Haizzz]
[Kẹo bông gòn: Đằng nào anh cũng chỉ trực thôi, có làm gì đâu.]
Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn đống tài liệu trước mặt, ừ, cái này gọi là không làm gì cả.
[Ông xã: Mợ Sở à, tốt bụng nhắc em một câu là ngày nghỉ của em không có nhiều đầu, chỉ còn lại mấy tiếng thôi, mau ngủ đi, ngày mai không đi làm sao?] [Kẹo bông gòn: Anh Sở, sự ghét bỏ của anh dành cho em xuyên qua màn hình truyền đến chỗ em rồi này.]
[Ông xã: Nói vớ vẩn, những lời này tuyệt đối là vu oan.]
[Kẹo bông gòn: Được rồi, đằng nào anh cũng chẳng có nổi một câu nói thật, em đi tắm rồi đi ngủ đây.] [Ông xã: Từ từ thôi đấy.] [Kẹo bông gòn: Vâng, ông xã ngủ ngon.] [ông xã: Ngủ ngon.] An Hinh Duyệt trò chuyện với Sở Lạc Ninh nói xong liền đứng lên đi vào nhà tắm, còn lúc này Sở Lạc Ninh đang nghiên cứu tài liệu về Hổ Đông Bắc.
Không biết cái này có gọi là chó ngáp phải ruồi hay không, trước đó anh thật sự muốn rời khỏi quân đặc chủng, kết quả lại dẫn ra được một con cá to.
Bây giờ thì hay rồi, anh có đi ra ngoài nói đó chỉ là hiểu lầm cũng chẳng có ai tin.
Cho nên mới nói, anh không hề giả dối, là thế giới này đã độc ác với anh mà thôi. Lời đồn đại trong quân khu vẫn luôn là: Sở Lạc Ninh ấy hả, ôi, tôi biết chứ, anh ta nói cái gì thì cậu cũng đừng tin. Cậu chỉ cần tin một cái dấu chấm câu thôi là cậu đã thua rồi.
Trước khi diễn tập quân sự, mỗi một đội đều nói với đội viên của mình như thế này: Nếu như gặp phải Sở Lạc Ninh thì giữ im lặng, anh ta nói cái gì cũng đừng có nghe! Còn nữa, dù anh ta có thả cậu đi thì cậu cũng phải tự sát cho tôi, đừng có quay lại. Xem đi, đây chính là danh tiếng của Sở Lạc Ninh ở quân khu đấy, đúng thật là chuyện cũ nghĩ lại thôi cũng thấy sợ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Tên này có biệt danh Mèo Rừng, bởi vì lúc trước gã không ở cùng một quân khu với Sở Lạc Ninh cho 1 nên chỉ từng nghe về danh tiếng của Sở Lạc Ninh chứ không thật sự tìm hiểu qua. Hổ Đông Bắc cười lạnh một tiếng rồi cất lọ thuốc đi: “Chuẩn bị một chút đi, chúng ta phải nhanh chóng xuất phát, không loại trừ khả năng Sở Lạc Ninh3rút lui chỉ là giả! Cái gã Sở Lạc Ninh này chẳng có một chỗ nào đáng tin cả.”
Tại khu thân nhân trong quân doanh thành phố A. An Hinh Duyệt chưa ngủ đang gửi tin nhắn với người nào đó. [Ông xã: Cuối tuần sau đi xem phim đi.] [Kẹo bông gòn: Xì, em tin anh mới là lạ. Anh lừa em mấy lần rồi mà anh nghĩ em còn không biết chắc,0em đều nhớ kỹ cả đấy.] [Ông xã: Lần này là nói thật, sao em có thể không tin chồng em như thế chứ.] [Kẹo bông gòn: Ui chu choa, bây giờ anh thử đi ra ngoài hỏi thử xem toàn quân trên dưới có ai không biết Sở Lạc Ninh của quân khu A từ đầu tới chân đều không có tế bào nào đáng tin không.] [Ông xã: Trong bụng của em5có nhiều tế bào lắm đó.]
[Kẹo bông gòn: Em báo cảnh sát, ở đây có người nói chuyện đen tối.] [Ông xã: Xem đi, anh nói thật mà em lại đi báo cảnh sát.] [Kẹo bông gòn: Ông xã, nói thật, anh không từng nghĩ xem vì sao không một ai tin anh à?] [Ông xã: Đây là chiêu giữ mạng của anh đấy, anh chỉ nói thật một lần mà câu được một4hẳn con cá lớn đấy.] [Kẹo bông gòn: Cá lớn gì?] [Ông xã: ...] [Ông xã: Em đó.]
[Kẹo bông gòn: Cút] [Ông xã: Dưỡng thai, dưỡng thai, đừng có để ảnh hưởng đến con anh, cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, mau ngủ đi.] [Kẹo bông gòn: Em không ngủ được, nếu anh không nói chuyện với em, em sẽ tìm người khác nói chuyện. Anh có nhớ cậu bạn9đại học của em không? Ngày hôm qua tự dưng cậu ta lại gửi tin nhắn cho em]
[Ông xã: Kéo vào danh sách đen ngay cho anh, nếu không chờ anh về anh nhét vào danh sách đen cho em.]
Đương nhiên Sở Lạc Ninh nhớ kỹ cậu bạn học kia. Năm đó lúc tới trường của An Hinh Duyệt còn cố ý nhìn qua, ánh mắt người kia nhìn vợ anh chẳng đúng chút nào.
[Kẹo bông gòn: Anh đầu có nói chuyện với em.] [Ông xã: Tổ tông ơi.]
[Kẹo bông gòn: Haizzz]
[Kẹo bông gòn: Đằng nào anh cũng chỉ trực thôi, có làm gì đâu.]
Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn đống tài liệu trước mặt, ừ, cái này gọi là không làm gì cả.
[Ông xã: Mợ Sở à, tốt bụng nhắc em một câu là ngày nghỉ của em không có nhiều đầu, chỉ còn lại mấy tiếng thôi, mau ngủ đi, ngày mai không đi làm sao?] [Kẹo bông gòn: Anh Sở, sự ghét bỏ của anh dành cho em xuyên qua màn hình truyền đến chỗ em rồi này.]
[Ông xã: Nói vớ vẩn, những lời này tuyệt đối là vu oan.]
[Kẹo bông gòn: Được rồi, đằng nào anh cũng chẳng có nổi một câu nói thật, em đi tắm rồi đi ngủ đây.] [Ông xã: Từ từ thôi đấy.] [Kẹo bông gòn: Vâng, ông xã ngủ ngon.] [ông xã: Ngủ ngon.] An Hinh Duyệt trò chuyện với Sở Lạc Ninh nói xong liền đứng lên đi vào nhà tắm, còn lúc này Sở Lạc Ninh đang nghiên cứu tài liệu về Hổ Đông Bắc.
Không biết cái này có gọi là chó ngáp phải ruồi hay không, trước đó anh thật sự muốn rời khỏi quân đặc chủng, kết quả lại dẫn ra được một con cá to.
Bây giờ thì hay rồi, anh có đi ra ngoài nói đó chỉ là hiểu lầm cũng chẳng có ai tin.
Cho nên mới nói, anh không hề giả dối, là thế giới này đã độc ác với anh mà thôi. Lời đồn đại trong quân khu vẫn luôn là: Sở Lạc Ninh ấy hả, ôi, tôi biết chứ, anh ta nói cái gì thì cậu cũng đừng tin. Cậu chỉ cần tin một cái dấu chấm câu thôi là cậu đã thua rồi.
Trước khi diễn tập quân sự, mỗi một đội đều nói với đội viên của mình như thế này: Nếu như gặp phải Sở Lạc Ninh thì giữ im lặng, anh ta nói cái gì cũng đừng có nghe! Còn nữa, dù anh ta có thả cậu đi thì cậu cũng phải tự sát cho tôi, đừng có quay lại. Xem đi, đây chính là danh tiếng của Sở Lạc Ninh ở quân khu đấy, đúng thật là chuyện cũ nghĩ lại thôi cũng thấy sợ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook