Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-385
Chương 385: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [54]
Tảng sáng, Sở Lạc Ninh đợi người đến giao ca rồi chậm rãi đi về nhà.
Gần đây đám Mắt To đang kêu la sao cái chương trình học như học sinh tiểu học này còn chưa kết thúc, kết quả chỉ nhận được cái liếc mắt lạnh bằng của Sở Lạc Ninh.
Thế3nên không một ai dám ho he gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục chép bài. Buổi sáng mùa đông rất lạnh, trên đường về, Sở Lạc Ninh tự kiểm điểm bản thân mình một chút, sao lại không có người nào tin lời anh cơ chứ? Không đúng, thật0ra Hổ Đông Bắc đã tin rồi, nếu không gã cũng không mạo hiểm chọn con đường trong nước. Đáng tiếc, chút tin tưởng nhỏ nhoi này lại bị chính tay anh phá hỏng. Sở Lạc Ninh về nhà, trong nhà rất yên tĩnh, có thể thấy An Hinh Duyệt vẫn chưa5ngủ dậy.
Vì An Hinh Duyệt mang thai cho nên cô không cần tham gia huấn luyện, buổi sáng cô có thể dậy muộn một chút.
Sở Lạc Ninh cởi áo khoác ra, sau đó mở cửa phòng ngủ nhìn xem, cô vẫn đang ngủ ngon lành. Anh cẩn thận bước vào, đứng bên4giường rồi hôn cô một cái, sau đó mới rón rén đi làm đồ ăn sáng. An Hinh Duyệt cuộn người lại, có chút ghét bỏ mà ôm chăn ngủ tiếp. Sở Lạc Ninh: “...” Vợ anh đang chê bai nụ hôn của anh đấy hả? Sở Lạc Ninh đột nhiên nổi9lên ý xấu liền vòng về, dứt khoát ngồi xuống giường, kéo vợ mình ra rồi mạnh mẽ hôn một cái, làm ai kia bị hôn đến tỉnh cả ngủ. An Hinh Duyệt mơ mơ màng màng nhìn anh, cô sững sờ một lát rồi mới tỉnh táo lại: “Có chuyện gì thế?” “Không có chuyện gì cả, em ngủ tiếp đi!” Sở Lạc Ninh nói rồi cười híp mắt nhìn vợ mình.
An Hinh Duyệt: “...”
Chắc không phải đứa nhỏ này bị bệnh rồi đấy chứ? An Hinh Duyệt ngồi trên giường ngơ ngác nhìn người nào đó ra khỏi phòng. Cô dụi dụi mắt rồi cầm đồng hồ trên bàn nhìn thoáng qua, đã sáu giờ rưỡi rồi.
“Mợ Sở, yêu thương nhắc nhở em một chuyện, thời gian nghỉ ngơi của em chỉ còn lại nửa tiếng thôi, mau đứng lên đánh răng rửa mặt đi!” Sở Lạc Ninh ở bên ngoài tâm trạng đang tốt cất giọng nói.
An Hinh Duyệt kêu to một tiếng, sau đó đặt đồng hồ xuống rồi rời giường.
“Mợ Sở, em mau đi dép trong nhà vào cho anh!” Chân của An Hinh Duyệt khựng lại, sau đó cô yên lặng xỏ chân vào dép lê ở dưới đất như thể chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
An Hinh Duyệt làm vệ sinh cá nhân xong đi ra ngoài. Sở Lạc Ninh đã làm một bữa sáng đơn giản rồi đặt trên bàn.
An Hinh Duyệt ngồi xuống, có chút ủ rũ phờ phạc.
“Chuyện ngày hôm qua anh nói với em, hôm nay em làm đi, trước khi tan ca phải làm xong một bản kế hoạch chi tiết cho anh.” Sở Lạc Ninh vừa giúp cô múc cháo vừa nói.
An Hinh Duyệt chớp chớp mắt nhìn Sở Lạc Ninh, sau đó cầm lấy thìa bắt đầu ăn cháo: “Ừ, em biết rồi, là hình thức quản lý bậc thang hay là kế hoạch huấn luyện tâm lý?”
“Lẽ nào không phải là cả hai cái hợp lại sao?” Sở Lạc Ninh trả lời thẳng thắn.
An Hinh Duyệt yên lặng cúi đầu ăn tiếp: “Cảm giác cứ như về thời còn đi học ấy, bây giờ em lại có cảm giác như gả cho một thầy giáo! Giờ làm gì đây, giao bài ngay tại chỗ à?”
Sở Lạc Ninh đưa tay xoa đầu cô một cái: “Chuyện cải cách trong quân bộ đã là lửa xém lông mày, giờ em làm xong hai cái này trước đi, quan trọng hơn bất cứ chuyện gì đấy.”
An Hinh Duyệt gật đầu, may mà sáng nay đã nói rồi, nếu không có lẽ cả ngày hôm nay cô lại làm chuyện vô ích mất. Hai người ăn sáng xong, Sở Lạc Ninh cầm áo khoác của An Hinh Duyệt đưa cho cô: “Dạo này tuyết hơi lớn, em ra ngoài phải cẩn thận một chút, nếu không có việc gì thì cứ ngồi trong phòng làm việc mà hoàn thành kế hoạch huấn luyện đi, giờ nó là quan trọng nhất rồi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Tảng sáng, Sở Lạc Ninh đợi người đến giao ca rồi chậm rãi đi về nhà.
Gần đây đám Mắt To đang kêu la sao cái chương trình học như học sinh tiểu học này còn chưa kết thúc, kết quả chỉ nhận được cái liếc mắt lạnh bằng của Sở Lạc Ninh.
Thế3nên không một ai dám ho he gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục chép bài. Buổi sáng mùa đông rất lạnh, trên đường về, Sở Lạc Ninh tự kiểm điểm bản thân mình một chút, sao lại không có người nào tin lời anh cơ chứ? Không đúng, thật0ra Hổ Đông Bắc đã tin rồi, nếu không gã cũng không mạo hiểm chọn con đường trong nước. Đáng tiếc, chút tin tưởng nhỏ nhoi này lại bị chính tay anh phá hỏng. Sở Lạc Ninh về nhà, trong nhà rất yên tĩnh, có thể thấy An Hinh Duyệt vẫn chưa5ngủ dậy.
Vì An Hinh Duyệt mang thai cho nên cô không cần tham gia huấn luyện, buổi sáng cô có thể dậy muộn một chút.
Sở Lạc Ninh cởi áo khoác ra, sau đó mở cửa phòng ngủ nhìn xem, cô vẫn đang ngủ ngon lành. Anh cẩn thận bước vào, đứng bên4giường rồi hôn cô một cái, sau đó mới rón rén đi làm đồ ăn sáng. An Hinh Duyệt cuộn người lại, có chút ghét bỏ mà ôm chăn ngủ tiếp. Sở Lạc Ninh: “...” Vợ anh đang chê bai nụ hôn của anh đấy hả? Sở Lạc Ninh đột nhiên nổi9lên ý xấu liền vòng về, dứt khoát ngồi xuống giường, kéo vợ mình ra rồi mạnh mẽ hôn một cái, làm ai kia bị hôn đến tỉnh cả ngủ. An Hinh Duyệt mơ mơ màng màng nhìn anh, cô sững sờ một lát rồi mới tỉnh táo lại: “Có chuyện gì thế?” “Không có chuyện gì cả, em ngủ tiếp đi!” Sở Lạc Ninh nói rồi cười híp mắt nhìn vợ mình.
An Hinh Duyệt: “...”
Chắc không phải đứa nhỏ này bị bệnh rồi đấy chứ? An Hinh Duyệt ngồi trên giường ngơ ngác nhìn người nào đó ra khỏi phòng. Cô dụi dụi mắt rồi cầm đồng hồ trên bàn nhìn thoáng qua, đã sáu giờ rưỡi rồi.
“Mợ Sở, yêu thương nhắc nhở em một chuyện, thời gian nghỉ ngơi của em chỉ còn lại nửa tiếng thôi, mau đứng lên đánh răng rửa mặt đi!” Sở Lạc Ninh ở bên ngoài tâm trạng đang tốt cất giọng nói.
An Hinh Duyệt kêu to một tiếng, sau đó đặt đồng hồ xuống rồi rời giường.
“Mợ Sở, em mau đi dép trong nhà vào cho anh!” Chân của An Hinh Duyệt khựng lại, sau đó cô yên lặng xỏ chân vào dép lê ở dưới đất như thể chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
An Hinh Duyệt làm vệ sinh cá nhân xong đi ra ngoài. Sở Lạc Ninh đã làm một bữa sáng đơn giản rồi đặt trên bàn.
An Hinh Duyệt ngồi xuống, có chút ủ rũ phờ phạc.
“Chuyện ngày hôm qua anh nói với em, hôm nay em làm đi, trước khi tan ca phải làm xong một bản kế hoạch chi tiết cho anh.” Sở Lạc Ninh vừa giúp cô múc cháo vừa nói.
An Hinh Duyệt chớp chớp mắt nhìn Sở Lạc Ninh, sau đó cầm lấy thìa bắt đầu ăn cháo: “Ừ, em biết rồi, là hình thức quản lý bậc thang hay là kế hoạch huấn luyện tâm lý?”
“Lẽ nào không phải là cả hai cái hợp lại sao?” Sở Lạc Ninh trả lời thẳng thắn.
An Hinh Duyệt yên lặng cúi đầu ăn tiếp: “Cảm giác cứ như về thời còn đi học ấy, bây giờ em lại có cảm giác như gả cho một thầy giáo! Giờ làm gì đây, giao bài ngay tại chỗ à?”
Sở Lạc Ninh đưa tay xoa đầu cô một cái: “Chuyện cải cách trong quân bộ đã là lửa xém lông mày, giờ em làm xong hai cái này trước đi, quan trọng hơn bất cứ chuyện gì đấy.”
An Hinh Duyệt gật đầu, may mà sáng nay đã nói rồi, nếu không có lẽ cả ngày hôm nay cô lại làm chuyện vô ích mất. Hai người ăn sáng xong, Sở Lạc Ninh cầm áo khoác của An Hinh Duyệt đưa cho cô: “Dạo này tuyết hơi lớn, em ra ngoài phải cẩn thận một chút, nếu không có việc gì thì cứ ngồi trong phòng làm việc mà hoàn thành kế hoạch huấn luyện đi, giờ nó là quan trọng nhất rồi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook