Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-387
Chương 387: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [56]
Cố Tỉ Thành không muốn nhắc đến cậu con trai với tình cha con nhựa nữa, anh nhìn về phía An Hinh Duyệt rồi nói chuyện bản kế hoạch với cô.
Sau khi biết ý tưởng của Sở Lạc Ninh, Cố Tỉ Thành sờ sờ chóp mũi của mình: “Tôi biết ngay là dù một tế bào của tên này cũng không tin nổi mà! Hóa ra là chờ xem vấn đề lòi ra.”
An Hinh Duyệt cũng cảm thấy đó không phải là3ảo giác của mình cô, hiện tại cô cảm thấy Sở Lạc Ninh chuyển về bộ đội bình thường là có âm mưu, nhìn xem người ta phát hiện ra một vấn đề lớn đến thế nào kìa.
Quả nhiên người này đến một tế bào cũng không thể tin nổi.
“Hắt xì”
Bên toà nhà hành chính bên phải phía xa có một người đàn ông vừa xem báo cáo vừa hắt xì, không biết kẻ nào đang mắng anh nữa đây, chắc chắn0là Cố Tỉ Thành, trừ tên đó ra thật không nghĩ được tới kẻ khác.
Thế nhưng Cố Tỉ Thành tỏ ý hoàn toàn tán thành suy nghĩ của An Hinh Duyệt, thậm chí còn đang nghĩ đến khi kế hoạch của bọn họ hoàn thành thì anh cũng có thể vác về để ứng dụng cho quân khu B, nghĩ cũng hay ghê.
“Nhưng mà chuyện này tương đương với việc gia tăng cường độ huấn luyện của lính đặc chiến, về căn5bản sẽ tiêu hao năng lực của chiến sĩ, dù sao không phải ai cũng làm được chỉ huy, có vài người rất thích hợp với việc chiến đấu mà không thích hợp làm chỉ huy.”
“Chuyện này Sở Lạc Ninh cũng đã nói với em rồi, em còn đang nghĩ, bản thân huấn luyện tâm lý cũng đã là
một gánh nặng, đến lúc đó em phải nghĩ xem nên kết hợp lại như thế nào.” An Hinh Duyệt nói rồi quay sang4nhìn đồng hồ, cô nói tiếp: “Anh sẽ ở lại đây bao lâu?”
“Bốn tháng, sau đó anh phải về thành phố B.” Cố Tỉ Thành cũng không nói nhiều, chỉ nói là đi công tác, coi như đi khảo sát bốn tháng, cũng sẽ không tạm giữ chức vị bên này.
An Hinh Duyệt khẽ gật đầu, bên này cũng không có chức Lữ đoàn trưởng hay Lữ đoàn phó nào trống ra cho anh cả đầu.
“Thủ trưởng, phòng làm việc của anh9đã được dọn dẹp xong.” Cảnh vệ Tiểu Triệu bước vào, cúi chào rồi nói. Cố Tỉ Thành gật đầu, sau đó đứng dậy: “Vậy anh đi trước đây, có việc gì cứ qua tìm anh. Anh ở ngay phía đối diện, ở phòng làm việc của của Sở Lạc Ninh.” An Hinh Duyệt nghĩ nghĩ rồi bật cười, kiểu gì cũng thấy Cố Tỉ Thành làm vậy là cố ý, cố tình chọn phòng làm việc cũ của Sở Lạc Ninh chỉ để kích thích Sở Lạc Ninh.
An Hinh Duyệt đứng dậy nhìn Cố Tỉ Thành rời đi rồi mới trở lại bàn làm việc của mình. Cô mở máy tính lên, ngẫm nghĩ một chút cuối cùng vẫn lấy di động rồi gửi một tin nhắn cho Sở Lạc Ninh.
[Kẹo bông gòn: Hiện tại Cố Tỉ Thành đang ở phòng làm việc cũ của anh, nghe nói chốt luôn chỗ đó rồi.] Lúc Sở Lạc Ninh đọc được cái tin này đã là buổi trưa, mặc dù An Hinh Duyệt không biết vì sao Sở Lạc Ninh làm bộ đội bình thường mà còn bận rộn hơn cả lúc làm lính đặc chiến, nhưng An Hinh Duyệt đã quen với tình trạng này nên cũng không tức giận. Sở Lạc Ninh đọc được thì suy nghĩ đầu tiên chính là, cái tên kia quả nhiên đến đây là để chọc ngoáy mình đây mà, nhất định là ngứa đòn rồi! Tuy rằng tuổi tác thì lớn hơn thật đấy, thế nhưng kiểu gì thì kiểu vẫn là em rể của anh đó thôi. Vấn đề chính nằm ở chỗ anh chỉ là Thượng tá, mà Cố Tỉ Thành lại là Đại tá cao hơn anh hẳn một cấp, chuyện này cũng có chút lúng túng thật.
Cơm trưa, Sở Lạc Ninh chậm rãi lắc lư đến tòa nhà hành chính bên trái, nói văn vẻ thì bảo là gọi vợ mình đi ăn nhưng chân tay lại bất giác đi về phòng làm việc của mình.
Về cơ bản đồ đạc không thay đổi nhiều, dù sao Cố Tỉ Thành cũng chỉ ở tạm mấy hôm thôi. “Ôi? Chú hết chỗ để đi à, chạy đến chỗ chúng tôi làm gì vậy hả?” Sở Lạc Ninh dựa vào cửa rồi nhàn nhạt nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cố Tỉ Thành không muốn nhắc đến cậu con trai với tình cha con nhựa nữa, anh nhìn về phía An Hinh Duyệt rồi nói chuyện bản kế hoạch với cô.
Sau khi biết ý tưởng của Sở Lạc Ninh, Cố Tỉ Thành sờ sờ chóp mũi của mình: “Tôi biết ngay là dù một tế bào của tên này cũng không tin nổi mà! Hóa ra là chờ xem vấn đề lòi ra.”
An Hinh Duyệt cũng cảm thấy đó không phải là3ảo giác của mình cô, hiện tại cô cảm thấy Sở Lạc Ninh chuyển về bộ đội bình thường là có âm mưu, nhìn xem người ta phát hiện ra một vấn đề lớn đến thế nào kìa.
Quả nhiên người này đến một tế bào cũng không thể tin nổi.
“Hắt xì”
Bên toà nhà hành chính bên phải phía xa có một người đàn ông vừa xem báo cáo vừa hắt xì, không biết kẻ nào đang mắng anh nữa đây, chắc chắn0là Cố Tỉ Thành, trừ tên đó ra thật không nghĩ được tới kẻ khác.
Thế nhưng Cố Tỉ Thành tỏ ý hoàn toàn tán thành suy nghĩ của An Hinh Duyệt, thậm chí còn đang nghĩ đến khi kế hoạch của bọn họ hoàn thành thì anh cũng có thể vác về để ứng dụng cho quân khu B, nghĩ cũng hay ghê.
“Nhưng mà chuyện này tương đương với việc gia tăng cường độ huấn luyện của lính đặc chiến, về căn5bản sẽ tiêu hao năng lực của chiến sĩ, dù sao không phải ai cũng làm được chỉ huy, có vài người rất thích hợp với việc chiến đấu mà không thích hợp làm chỉ huy.”
“Chuyện này Sở Lạc Ninh cũng đã nói với em rồi, em còn đang nghĩ, bản thân huấn luyện tâm lý cũng đã là
một gánh nặng, đến lúc đó em phải nghĩ xem nên kết hợp lại như thế nào.” An Hinh Duyệt nói rồi quay sang4nhìn đồng hồ, cô nói tiếp: “Anh sẽ ở lại đây bao lâu?”
“Bốn tháng, sau đó anh phải về thành phố B.” Cố Tỉ Thành cũng không nói nhiều, chỉ nói là đi công tác, coi như đi khảo sát bốn tháng, cũng sẽ không tạm giữ chức vị bên này.
An Hinh Duyệt khẽ gật đầu, bên này cũng không có chức Lữ đoàn trưởng hay Lữ đoàn phó nào trống ra cho anh cả đầu.
“Thủ trưởng, phòng làm việc của anh9đã được dọn dẹp xong.” Cảnh vệ Tiểu Triệu bước vào, cúi chào rồi nói. Cố Tỉ Thành gật đầu, sau đó đứng dậy: “Vậy anh đi trước đây, có việc gì cứ qua tìm anh. Anh ở ngay phía đối diện, ở phòng làm việc của của Sở Lạc Ninh.” An Hinh Duyệt nghĩ nghĩ rồi bật cười, kiểu gì cũng thấy Cố Tỉ Thành làm vậy là cố ý, cố tình chọn phòng làm việc cũ của Sở Lạc Ninh chỉ để kích thích Sở Lạc Ninh.
An Hinh Duyệt đứng dậy nhìn Cố Tỉ Thành rời đi rồi mới trở lại bàn làm việc của mình. Cô mở máy tính lên, ngẫm nghĩ một chút cuối cùng vẫn lấy di động rồi gửi một tin nhắn cho Sở Lạc Ninh.
[Kẹo bông gòn: Hiện tại Cố Tỉ Thành đang ở phòng làm việc cũ của anh, nghe nói chốt luôn chỗ đó rồi.] Lúc Sở Lạc Ninh đọc được cái tin này đã là buổi trưa, mặc dù An Hinh Duyệt không biết vì sao Sở Lạc Ninh làm bộ đội bình thường mà còn bận rộn hơn cả lúc làm lính đặc chiến, nhưng An Hinh Duyệt đã quen với tình trạng này nên cũng không tức giận. Sở Lạc Ninh đọc được thì suy nghĩ đầu tiên chính là, cái tên kia quả nhiên đến đây là để chọc ngoáy mình đây mà, nhất định là ngứa đòn rồi! Tuy rằng tuổi tác thì lớn hơn thật đấy, thế nhưng kiểu gì thì kiểu vẫn là em rể của anh đó thôi. Vấn đề chính nằm ở chỗ anh chỉ là Thượng tá, mà Cố Tỉ Thành lại là Đại tá cao hơn anh hẳn một cấp, chuyện này cũng có chút lúng túng thật.
Cơm trưa, Sở Lạc Ninh chậm rãi lắc lư đến tòa nhà hành chính bên trái, nói văn vẻ thì bảo là gọi vợ mình đi ăn nhưng chân tay lại bất giác đi về phòng làm việc của mình.
Về cơ bản đồ đạc không thay đổi nhiều, dù sao Cố Tỉ Thành cũng chỉ ở tạm mấy hôm thôi. “Ôi? Chú hết chỗ để đi à, chạy đến chỗ chúng tôi làm gì vậy hả?” Sở Lạc Ninh dựa vào cửa rồi nhàn nhạt nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook