Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-386
Chương 386: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [55]
“Lại có cảm giác gả cho ba em.” An Hinh Duyệt vừa mặc đồ vừa nói.
“Em giỏi đấy, đó gọi là loạn luân.” Sở Lạc Ninh bật cười: “Được rồi, thay giày rồi đi đi.” An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh lấy giày ra, vừa giúp cô đi vào, vừa nói: “Em3ghép bản kế hoạch huấn luyện tâm lý hồi trước làm bên Cố Tỉ Thành với bản huấn luyện các cấp chỉ huy không phải là được rồi sao?” “Em cứ lười cho anh xem.” Sở Lạc Ninh nói rồi cùng cô đi ra ngoài: “Làm cái mới!”
“Chậc, em có dùng anh cũng0đâu biết.” An Hinh Duyệt nói rồi không đợi anh đi cùng đã bước đi trước một bước.
“Tổ tông, em đi chậm lại một chút cho anh!” Sở Lạc Ninh ở bên cạnh nói.
“Hai vợ chồng nhà này có đi làm thôi cũng náo nhiệt đến vậy.” Chị dâu ở sát vách đi5ra vứt rác, nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ liền nhịn không được ghẹo một câu.
An Hinh Duyệt đứng ở khúc quanh rồi quả quyết đi chậm lại. “Chị dâu đừng đi xuống, để tôi mang rác xuống cho là được rồi.” Sở Lạc Ninh nói rồi cầm lấy túi rác4trong tay chị dâu, sau đó mới đi xuống lầu.
An Hinh Duyệt đi xuống trước, đứng chờ Sở Lạc Ninh vứt rác xong hai người mới ra khỏi khu nhà, dọc đường đi bọn họ còn thảo luận chuyện bản kế hoạch, thi thoảng có binh sĩ đi ngang qua đều cúi chào9họ, đồng thời càng ước ao được giống như hai người họ, hoàn toàn không cần lo lắng chuyện không có tiếng nói chung.
Đến tòa nhà hành chính, một người đi về phía bên trái còn một người đi về phía bên phải
An Hinh Duyệt bĩu môi, sớm muộn gì cũng có ngày bắt anh phải đi về phía bên trái.
An Hinh Duyệt đến tòa nhà hành chính liền nghe thấy các binh sĩ đang thảo luận chuyện Cố Tỉ Thành tới đây. Hai con hồ ly đều chạy đến một quân khu, bọn họ cảm giác tương lai không yên ổn rồi. An Hinh Duyệt tăng nhanh bước chân, vừa mới đến phòng làm việc của Lữ đoàn trưởng quả nhiên nghe được cuộc nói chuyện bên trong. Không ngờ Cố Tỉ Thành lại đến nhanh như vậy. An Hinh Duyệt không đi vào, xác nhận người này đã tới liền quay về phòng làm việc rồi rút đi động của mình ra.
[Kẹo bông gòn: Em cứ tưởng trên đường bọn mình đếm số lần em ngoảnh đầu lại đã nhiều lắm rồi cơ.]
[Ông xã: Sau đó thì sao? [Kẹo bông gòn: Cố Tỉ Thành đến rồi, bây giờ hai con hồ ly trong cùng một quân khu, tất cả mọi người đang chờ hai người các anh phân cao thấp đấy.]
ông xã: ..]
An Hinh Duyệt nói với Sở Lạc Ninh xong liền để di động xuống rồi tìm báo cáo lúc trước. Cô vừa mới lật ra liền nghe thấy tiếng gõ cửa, An Hinh Duyệt ngẩng đầu thấy Cố Tỉ Thành đang bước vào.
Cố Tỉ Thành vào rồi chỉ nhìn xung quanh một chút, nói: “Hoàn cảnh ở đây tốt hơn bên bọn anh nhiều, thảo nào cứ vội vã quay về.”
Khóe miệng của An Hinh Duyệt giật giật. Cô đứng dậy rót nước cho Cố Tỉ Thành rồi nói: “Lữ đoàn phó Cổ không có việc gì liền chạy đến đây trình bày với em đấy à?” “Cái này thì không đến mức như vậy, cái người kỳ quặc kia nhà em đâu rồi, vẫn chưa chuyển về à?” Cố Tỉ Thành ngồi xuống ghế sofa, cười nói.
“Hoàn cảnh bên kia tốt hơn so với bọn em nên người ta không nỡ quay về.” An Hinh Duyệt nói rồi ngồi xuống đối diện Cố Tỉ Thành, nói tiếp: “Quỷ Quỷ không tới cùng à?”
An Hinh Duyệt nhớ Sở Lạc Nhất vừa mới oán thán con trai.
Nhớ đến cậu con trai quý hóa, Cố Tỉ Thành bất đắc dĩ nhéo nhéo cái trán của mình. Trước khi đi thẳng nhóc kia đột nhiên đổi ý, bỗng dưng chạy đến ngồi vào lòng mẹ mình rồi kêu mẹ không đi thì nhóc cũng không đi.
Bọn họ ấy mà, tình cảm cha con nhựa này không qua nổi thử thách, còn chưa kịp ra khỏi nhà đã tan vỡ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Lại có cảm giác gả cho ba em.” An Hinh Duyệt vừa mặc đồ vừa nói.
“Em giỏi đấy, đó gọi là loạn luân.” Sở Lạc Ninh bật cười: “Được rồi, thay giày rồi đi đi.” An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh lấy giày ra, vừa giúp cô đi vào, vừa nói: “Em3ghép bản kế hoạch huấn luyện tâm lý hồi trước làm bên Cố Tỉ Thành với bản huấn luyện các cấp chỉ huy không phải là được rồi sao?” “Em cứ lười cho anh xem.” Sở Lạc Ninh nói rồi cùng cô đi ra ngoài: “Làm cái mới!”
“Chậc, em có dùng anh cũng0đâu biết.” An Hinh Duyệt nói rồi không đợi anh đi cùng đã bước đi trước một bước.
“Tổ tông, em đi chậm lại một chút cho anh!” Sở Lạc Ninh ở bên cạnh nói.
“Hai vợ chồng nhà này có đi làm thôi cũng náo nhiệt đến vậy.” Chị dâu ở sát vách đi5ra vứt rác, nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ liền nhịn không được ghẹo một câu.
An Hinh Duyệt đứng ở khúc quanh rồi quả quyết đi chậm lại. “Chị dâu đừng đi xuống, để tôi mang rác xuống cho là được rồi.” Sở Lạc Ninh nói rồi cầm lấy túi rác4trong tay chị dâu, sau đó mới đi xuống lầu.
An Hinh Duyệt đi xuống trước, đứng chờ Sở Lạc Ninh vứt rác xong hai người mới ra khỏi khu nhà, dọc đường đi bọn họ còn thảo luận chuyện bản kế hoạch, thi thoảng có binh sĩ đi ngang qua đều cúi chào9họ, đồng thời càng ước ao được giống như hai người họ, hoàn toàn không cần lo lắng chuyện không có tiếng nói chung.
Đến tòa nhà hành chính, một người đi về phía bên trái còn một người đi về phía bên phải
An Hinh Duyệt bĩu môi, sớm muộn gì cũng có ngày bắt anh phải đi về phía bên trái.
An Hinh Duyệt đến tòa nhà hành chính liền nghe thấy các binh sĩ đang thảo luận chuyện Cố Tỉ Thành tới đây. Hai con hồ ly đều chạy đến một quân khu, bọn họ cảm giác tương lai không yên ổn rồi. An Hinh Duyệt tăng nhanh bước chân, vừa mới đến phòng làm việc của Lữ đoàn trưởng quả nhiên nghe được cuộc nói chuyện bên trong. Không ngờ Cố Tỉ Thành lại đến nhanh như vậy. An Hinh Duyệt không đi vào, xác nhận người này đã tới liền quay về phòng làm việc rồi rút đi động của mình ra.
[Kẹo bông gòn: Em cứ tưởng trên đường bọn mình đếm số lần em ngoảnh đầu lại đã nhiều lắm rồi cơ.]
[Ông xã: Sau đó thì sao? [Kẹo bông gòn: Cố Tỉ Thành đến rồi, bây giờ hai con hồ ly trong cùng một quân khu, tất cả mọi người đang chờ hai người các anh phân cao thấp đấy.]
ông xã: ..]
An Hinh Duyệt nói với Sở Lạc Ninh xong liền để di động xuống rồi tìm báo cáo lúc trước. Cô vừa mới lật ra liền nghe thấy tiếng gõ cửa, An Hinh Duyệt ngẩng đầu thấy Cố Tỉ Thành đang bước vào.
Cố Tỉ Thành vào rồi chỉ nhìn xung quanh một chút, nói: “Hoàn cảnh ở đây tốt hơn bên bọn anh nhiều, thảo nào cứ vội vã quay về.”
Khóe miệng của An Hinh Duyệt giật giật. Cô đứng dậy rót nước cho Cố Tỉ Thành rồi nói: “Lữ đoàn phó Cổ không có việc gì liền chạy đến đây trình bày với em đấy à?” “Cái này thì không đến mức như vậy, cái người kỳ quặc kia nhà em đâu rồi, vẫn chưa chuyển về à?” Cố Tỉ Thành ngồi xuống ghế sofa, cười nói.
“Hoàn cảnh bên kia tốt hơn so với bọn em nên người ta không nỡ quay về.” An Hinh Duyệt nói rồi ngồi xuống đối diện Cố Tỉ Thành, nói tiếp: “Quỷ Quỷ không tới cùng à?”
An Hinh Duyệt nhớ Sở Lạc Nhất vừa mới oán thán con trai.
Nhớ đến cậu con trai quý hóa, Cố Tỉ Thành bất đắc dĩ nhéo nhéo cái trán của mình. Trước khi đi thẳng nhóc kia đột nhiên đổi ý, bỗng dưng chạy đến ngồi vào lòng mẹ mình rồi kêu mẹ không đi thì nhóc cũng không đi.
Bọn họ ấy mà, tình cảm cha con nhựa này không qua nổi thử thách, còn chưa kịp ra khỏi nhà đã tan vỡ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook