Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-389
Chương 389: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT [58]
An Hinh Duyệt lại trừng mắt với Sở Lạc Ninh lần nữa. Sở Lạc Ninh liền gắp cá cho cô rồi nói: “Ăn mau đi, bản kế hoạch của em làm đến đâu rồi?”
An Hinh Duyệt im lặng, cái tên này không có việc gì liền thích lôi mấy chuyện này ra để uy hiếp cô.
Cơ mà quả thật cô vẫn chưa làm xong.
*****
Sau bữa cơm trưa, ba người đều phải vội về làm việc của mình. An Hinh Duyệt biết Sở Lạc3Ninh với Cố Tỉ Thành lại dính với nhau một chỗ, cũng không biết hai người này đang nói gì.
Nhưng An Hinh Duyệt cũng không có tâm tình đi quan tâm đến chuyện đó, bởi vì thật sự cô vẫn chưa viết xong báo cáo của mình.
An Hinh Duyệt dành cả một buổi chiều để viết báo cáo, mãi đến khi tan làm mới chỉ viết được một phần nhỏ. Đấy là cô còn xóa đi viết lại rất nhiều lần rồi. Nhưng0An Hinh Duyệt vẫn cảm thấy dù cô làm như vậy cũng chưa chắc Sở Lạc Ninh đã hài lòng.
Chuyện huấn luyện dạo gần đây của đám Chim Chọi tương đối nhiều, An Hinh Duyệt cảm thấy đợt huấn luyện này là do bọn họ tự phát, chắc là do bị chuyện lần trước kích thích cho nên chẳng cần ai nói gì thì bọn họ vẫn tự động đi huấn luyện. An Hinh Duyệt viết không xong báo cáo bèn chạy đến5sân huấn luyện tìm bọn họ.
Ngoài đội đặc chiến ra thì trong sân huấn luyện còn có người ở mấy phân đội nhỏ cũng đang huấn luyện, do Chim Chọi bị thương ở tay cho nên chỉ có thể luyện tập ở những hạng mục đơn giản.
“Ui chao, đây chẳng phải là trung tá An sao?” Đội trưởng một phân đội của của đại đội lính đặc chủng số Ba thấy An Hinh Duyệt liền nói: “Sao thế, lại định đến đưa đồ4ăn cho đội ngũ của đội trưởng Sở đấy à? Đội trưởng Sở đã đi rồi mà cô vẫn không yên tâm sao?”
“Nói gì đấy hả?” Ba Sứt tính tình nóng nảy liền nhảy ra tranh cái với người kia nhưng được Chim Chọi kéo lại.
Người nọ tên là An Trung, là một thượng úy, được phái tới đại đội đặc chiến mới chỉ được hai năm. Danh tiếng của đại đội đặc chiến vẫn luôn tập trung về phía Sở Lạc Ninh9nên khiến nhiều người ngứa mắt, nhưng cũng chẳng ai dám nói gì.
Mặc dù Sở Lạc Ninh là đội trưởng của cả đại đội đặc chiến nhưng dù sao bản thân anh cũng có lính của mình, lại còn phải kèm theo một... hai ... ba đội ngũ nhỏ này nữa, đa phần những nhiệm vụ có hệ số nguy hiểm lớn thì Sở Lạc Ninh đều dẫn theo đội nhỏ của mình cho nên đương nhiên sẽ khiến kẻ khác đố kỵ đến đỏ cả mắt.
Đối với nhiều người, chuyện lần này đã trở thành một cái cớ để họ lấy ra khiêu khích và châm chọc.
Không có Sở Lạc Ninh thì mấy người này chẳng là cái thá gì cả.
An Hinh Duyệt đưa tay ngắn Ba sứt đang muốn vọt lên trước lại. Cô nhìn An Trung rồi khẽ cong môi, nói: “Cái việc có thêm đồ ăn hay không chẳng lẽ anh lại không biết? Tôi từng thêm đồ ăn riêng cho ai bao giờ à? Hay là nói cường độ huấn luyện của mấy người không đủ cho nên mấy người mới rảnh rỗi như vậy?!” An Trung bị An Hinh Duyệt đốp lại một câu khiến gã nhất thời không biết nên nói gì, bởi vì đúng là về phương diện huấn luyện thì An Hinh Duyệt vẫn luôn công bằng, chỉ là gã cảm thấy khó chịu mà thôi.
Hoặc nói đúng hơn là tất cả mọi người đều cảm thấy khó chịu, cơ hội lập công lớn đều thuộc về đám Sở Lạc Ninh.
Chỉ là đám người này lại không nghĩ rằng để lập được công lớn như vậy cũng là vì đám Sở Lạc Ninh lấy mạng sống ra để đặt cược.
Đội trưởng của trung đội Ba bước qua, mắng An Trung một câu sau đó mới nhìn về phía An Hinh Duyệt rồi nói: “Huấn luyện viên đừng để ý, chúng tôi cũng muốn làm vài nhiệm vụ lớn nhưng vẫn chỉ nhận được mấy nhiệm vụ nhỏ, điều này khiến nhiều người cảm thấy khó chịu, huấn luyện viên nghĩ sao?”
An Hinh Duyệt mặt không đổi sắc nhìn mấy người đứng trước mặt, đây là đang chờ cô xuống nước sao.
“Nhiệm vụ không phân cao hay thấp, đại đội đặc chủng cũng chỉ có mười hai tiếu đối, nhiệm vụ gì không cho các anh làm hay những huấn luyện cường độ cao không để các anh tham gia vì lý do gì thì chính các anh cũng rõ ràng. Mỗi lần có nhiệm vụ, đại đội trưởng sẽ căn cứ vào thực lực của mọi người để sắp xếp, giảm thiểu khả năng hy sinh.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt lại trừng mắt với Sở Lạc Ninh lần nữa. Sở Lạc Ninh liền gắp cá cho cô rồi nói: “Ăn mau đi, bản kế hoạch của em làm đến đâu rồi?”
An Hinh Duyệt im lặng, cái tên này không có việc gì liền thích lôi mấy chuyện này ra để uy hiếp cô.
Cơ mà quả thật cô vẫn chưa làm xong.
*****
Sau bữa cơm trưa, ba người đều phải vội về làm việc của mình. An Hinh Duyệt biết Sở Lạc3Ninh với Cố Tỉ Thành lại dính với nhau một chỗ, cũng không biết hai người này đang nói gì.
Nhưng An Hinh Duyệt cũng không có tâm tình đi quan tâm đến chuyện đó, bởi vì thật sự cô vẫn chưa viết xong báo cáo của mình.
An Hinh Duyệt dành cả một buổi chiều để viết báo cáo, mãi đến khi tan làm mới chỉ viết được một phần nhỏ. Đấy là cô còn xóa đi viết lại rất nhiều lần rồi. Nhưng0An Hinh Duyệt vẫn cảm thấy dù cô làm như vậy cũng chưa chắc Sở Lạc Ninh đã hài lòng.
Chuyện huấn luyện dạo gần đây của đám Chim Chọi tương đối nhiều, An Hinh Duyệt cảm thấy đợt huấn luyện này là do bọn họ tự phát, chắc là do bị chuyện lần trước kích thích cho nên chẳng cần ai nói gì thì bọn họ vẫn tự động đi huấn luyện. An Hinh Duyệt viết không xong báo cáo bèn chạy đến5sân huấn luyện tìm bọn họ.
Ngoài đội đặc chiến ra thì trong sân huấn luyện còn có người ở mấy phân đội nhỏ cũng đang huấn luyện, do Chim Chọi bị thương ở tay cho nên chỉ có thể luyện tập ở những hạng mục đơn giản.
“Ui chao, đây chẳng phải là trung tá An sao?” Đội trưởng một phân đội của của đại đội lính đặc chủng số Ba thấy An Hinh Duyệt liền nói: “Sao thế, lại định đến đưa đồ4ăn cho đội ngũ của đội trưởng Sở đấy à? Đội trưởng Sở đã đi rồi mà cô vẫn không yên tâm sao?”
“Nói gì đấy hả?” Ba Sứt tính tình nóng nảy liền nhảy ra tranh cái với người kia nhưng được Chim Chọi kéo lại.
Người nọ tên là An Trung, là một thượng úy, được phái tới đại đội đặc chiến mới chỉ được hai năm. Danh tiếng của đại đội đặc chiến vẫn luôn tập trung về phía Sở Lạc Ninh9nên khiến nhiều người ngứa mắt, nhưng cũng chẳng ai dám nói gì.
Mặc dù Sở Lạc Ninh là đội trưởng của cả đại đội đặc chiến nhưng dù sao bản thân anh cũng có lính của mình, lại còn phải kèm theo một... hai ... ba đội ngũ nhỏ này nữa, đa phần những nhiệm vụ có hệ số nguy hiểm lớn thì Sở Lạc Ninh đều dẫn theo đội nhỏ của mình cho nên đương nhiên sẽ khiến kẻ khác đố kỵ đến đỏ cả mắt.
Đối với nhiều người, chuyện lần này đã trở thành một cái cớ để họ lấy ra khiêu khích và châm chọc.
Không có Sở Lạc Ninh thì mấy người này chẳng là cái thá gì cả.
An Hinh Duyệt đưa tay ngắn Ba sứt đang muốn vọt lên trước lại. Cô nhìn An Trung rồi khẽ cong môi, nói: “Cái việc có thêm đồ ăn hay không chẳng lẽ anh lại không biết? Tôi từng thêm đồ ăn riêng cho ai bao giờ à? Hay là nói cường độ huấn luyện của mấy người không đủ cho nên mấy người mới rảnh rỗi như vậy?!” An Trung bị An Hinh Duyệt đốp lại một câu khiến gã nhất thời không biết nên nói gì, bởi vì đúng là về phương diện huấn luyện thì An Hinh Duyệt vẫn luôn công bằng, chỉ là gã cảm thấy khó chịu mà thôi.
Hoặc nói đúng hơn là tất cả mọi người đều cảm thấy khó chịu, cơ hội lập công lớn đều thuộc về đám Sở Lạc Ninh.
Chỉ là đám người này lại không nghĩ rằng để lập được công lớn như vậy cũng là vì đám Sở Lạc Ninh lấy mạng sống ra để đặt cược.
Đội trưởng của trung đội Ba bước qua, mắng An Trung một câu sau đó mới nhìn về phía An Hinh Duyệt rồi nói: “Huấn luyện viên đừng để ý, chúng tôi cũng muốn làm vài nhiệm vụ lớn nhưng vẫn chỉ nhận được mấy nhiệm vụ nhỏ, điều này khiến nhiều người cảm thấy khó chịu, huấn luyện viên nghĩ sao?”
An Hinh Duyệt mặt không đổi sắc nhìn mấy người đứng trước mặt, đây là đang chờ cô xuống nước sao.
“Nhiệm vụ không phân cao hay thấp, đại đội đặc chủng cũng chỉ có mười hai tiếu đối, nhiệm vụ gì không cho các anh làm hay những huấn luyện cường độ cao không để các anh tham gia vì lý do gì thì chính các anh cũng rõ ràng. Mỗi lần có nhiệm vụ, đại đội trưởng sẽ căn cứ vào thực lực của mọi người để sắp xếp, giảm thiểu khả năng hy sinh.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com