Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-397
Chương 397: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT[66]
Sở Lạc Ninh liếc mắt nhìn vợ mình một cái rồi nhìn về phía Cố Tỉ Thành. Dưới ánh mắt như cười như không của Cố Tỉ Thành anh chỉ cúi đầu uống hết sữa đậu này, sau đó đứng dậy, đem cả khay cơm của An Hinh Duyệt cầm đi.
“Có chút chuyện nhỏ, em cứ tiếp tục viết bản kế3hoạch của em là được!” Sở Lạc Ninh nói xong đã lấy bát của
mình đi ra ngoài, rõ ràng anh sẽ không nói chuyện này với An Hinh Duyệt, hơn nữa cũng không có ý sẽ nói với cô chuyện này.
An Hinh Duyệt nhìn về phía Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành chỉ hơi nhún vai tỏ ý anh cũng không0biết, chưa kể nếu có biết thì e rằng cũng chẳng nói với cô. Dù sao Sở Lạc Ninh đã không nói, anh chỉ là một người ngoài lại càng không nên nói vào.
An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh rửa hết bát đũa rồi rời khỏi nhà ăn, hoàn toàn không có ý qua đây nói với cô một chút.
Hơn5nữa An Hinh Duyệt hiểu Sở Lạc Ninh, những chuyện mà anh không nói thì không bao giờ là chuyện nhỏ.
Đến tận bây giờ mà người này vẫn còn đang cố gắng giấu giếm cô. Sau bữa sáng, Cố Tỉ Thành đi đến đội đặc chiến còn An Hinh Duyệt lại chạy về tiếp tục sửa đổi kế hoạch huấn luyện4quân sự. Sở Lạc Ninh cho cô kỳ hạn cuối cùng chính là đến thứ hai nhất định phải đưa ra một bản kế hoạch có khả năng ứng dụng.
Vậy nên lúc này An Hinh Duyệt cũng không có thừa thời gian đi lo lắng xem Sở Lạc Ninh đang làm gì. An Hinh Duyệt nghĩ, thôi thì cứ trở về9chỉnh sửa tài liệu của mình còn hơn.
Nhưng đến ngày thứ ba mươi bảy của thai nhi, đứa bé trong bụng cô cuối cùng cũng thể hiện rõ ràng hơn sự tồn tại của nó ở trong cô. An Hinh Duyệt còn chưa về tới phòng làm việc đã bị cảm giác kinh khủng ấy ập đến bất ngờ khiến cô không khỏi hết hồn một phen.
An Hinh Duyệt cố đè cảm giác này xuống, sau đó nhanh chóng chạy đến toilet lầu một rồi ôm bồn tắm bắt đầu nôn mửa, những thứ vừa ăn lúc sáng hầu như đều nôn ra sạch.
Một nữ thiếu tá vào rửa tay thấy An Hinh Duyệt liên tục ói mửa liền không nhịn được mà nói một câu: “Bắt đầu nghén rồi sao?” Thiếu tá kia giúp An Hinh Duyệt vỗ vỗ sau lưng: “Lúc mới mang thai đều như vậy cả, lúc tôi mang thai đứa con gái của tôi thì nghén tới tận lúc con gái tôi được tám tháng lận.”
An Hinh Duyệt giật giật khóe miệng của mình, sau đó kinh ngạc quay sang nhìn nữ thiếu tá kia: “Chẳng phải người ta nói chỉ nghén ba tháng đầu thôi sao?”
“Tùy theo từng người thôi, tôi đây suýt nữa thì nên chết luôn đấy!” Thiếu tá chậc chậc lưỡi nói: “Đội trưởng Sở nhà cô đầu rồi, lúc này mà đi vắng à?”
An Hinh Duyệt nôn xong liền súc miệng, một tay vẫn còn vỗ vỗ lồng ngực của mình: “Anh ấy đi ra ngoài rồi, nói là có việc.” Nữ thiếu tá kia khẽ gật đầu: “Đội trưởng Sở bị điều đến quân bộ bình thường rồi mà vẫn bận rộn như vậy, cô có ổn không? Nếu không thì hôm nay cứ đi về nghỉ ngơi đi.” An Hinh Duyệt hít sâu một hơi, lúc này cảm giác của cô đã tốt hơn nhiều nên nói: “Không có việc gì đâu, tôi đi trước đây, công việc ngày hôm nay vẫn còn chưa làm xong.” An Hinh Duyệt nói rồi vừa vỗ vỗ lồng ngực của mình vừa ra khỏi toilet, về phòng làm việc của mình. Sau khi trở về, An Hinh Duyệt cũng không dám ăn gì. Cô chỉ sợ cái cảm giác khủng khiếp kia lại quay trở lại. Cho tới buổi trưa, dù không ăn bất cứ thứ gì nhưng An Hinh Duyệt vẫn phải chạy vào toilet nôn đến mấy lần. Lúc Cố Tỉ Thành quay lại, An Hinh Duyệt mới từ toilet bước ra, anh thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì khựng lại một chút, dường như đã hiểu ra gì. Anh chưa bao giờ thấy Sở Lạc Nhất ốm nghén, bởi vì lúc anh trở về thì con trai anh đã có thể gọi ba rồi, vậy nên anh hoàn toàn không biết lúc Sở Lạc Nhất mang thai thì như thế nào. Lúc này nhìn bộ dạng của An Hinh Duyệt khiến sự hổ thẹn trong lòng Cố Tỉ Thành càng dâng lên.
Suy cho cùng vẫn là anh nơ Sở Lạc Nhất. “Em vẫn ổn đấy chứ?” Cố Tỉ Thành nhìn An Hinh Duyệt rồi khẽ nhíu mày hỏi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh liếc mắt nhìn vợ mình một cái rồi nhìn về phía Cố Tỉ Thành. Dưới ánh mắt như cười như không của Cố Tỉ Thành anh chỉ cúi đầu uống hết sữa đậu này, sau đó đứng dậy, đem cả khay cơm của An Hinh Duyệt cầm đi.
“Có chút chuyện nhỏ, em cứ tiếp tục viết bản kế3hoạch của em là được!” Sở Lạc Ninh nói xong đã lấy bát của
mình đi ra ngoài, rõ ràng anh sẽ không nói chuyện này với An Hinh Duyệt, hơn nữa cũng không có ý sẽ nói với cô chuyện này.
An Hinh Duyệt nhìn về phía Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành chỉ hơi nhún vai tỏ ý anh cũng không0biết, chưa kể nếu có biết thì e rằng cũng chẳng nói với cô. Dù sao Sở Lạc Ninh đã không nói, anh chỉ là một người ngoài lại càng không nên nói vào.
An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh rửa hết bát đũa rồi rời khỏi nhà ăn, hoàn toàn không có ý qua đây nói với cô một chút.
Hơn5nữa An Hinh Duyệt hiểu Sở Lạc Ninh, những chuyện mà anh không nói thì không bao giờ là chuyện nhỏ.
Đến tận bây giờ mà người này vẫn còn đang cố gắng giấu giếm cô. Sau bữa sáng, Cố Tỉ Thành đi đến đội đặc chiến còn An Hinh Duyệt lại chạy về tiếp tục sửa đổi kế hoạch huấn luyện4quân sự. Sở Lạc Ninh cho cô kỳ hạn cuối cùng chính là đến thứ hai nhất định phải đưa ra một bản kế hoạch có khả năng ứng dụng.
Vậy nên lúc này An Hinh Duyệt cũng không có thừa thời gian đi lo lắng xem Sở Lạc Ninh đang làm gì. An Hinh Duyệt nghĩ, thôi thì cứ trở về9chỉnh sửa tài liệu của mình còn hơn.
Nhưng đến ngày thứ ba mươi bảy của thai nhi, đứa bé trong bụng cô cuối cùng cũng thể hiện rõ ràng hơn sự tồn tại của nó ở trong cô. An Hinh Duyệt còn chưa về tới phòng làm việc đã bị cảm giác kinh khủng ấy ập đến bất ngờ khiến cô không khỏi hết hồn một phen.
An Hinh Duyệt cố đè cảm giác này xuống, sau đó nhanh chóng chạy đến toilet lầu một rồi ôm bồn tắm bắt đầu nôn mửa, những thứ vừa ăn lúc sáng hầu như đều nôn ra sạch.
Một nữ thiếu tá vào rửa tay thấy An Hinh Duyệt liên tục ói mửa liền không nhịn được mà nói một câu: “Bắt đầu nghén rồi sao?” Thiếu tá kia giúp An Hinh Duyệt vỗ vỗ sau lưng: “Lúc mới mang thai đều như vậy cả, lúc tôi mang thai đứa con gái của tôi thì nghén tới tận lúc con gái tôi được tám tháng lận.”
An Hinh Duyệt giật giật khóe miệng của mình, sau đó kinh ngạc quay sang nhìn nữ thiếu tá kia: “Chẳng phải người ta nói chỉ nghén ba tháng đầu thôi sao?”
“Tùy theo từng người thôi, tôi đây suýt nữa thì nên chết luôn đấy!” Thiếu tá chậc chậc lưỡi nói: “Đội trưởng Sở nhà cô đầu rồi, lúc này mà đi vắng à?”
An Hinh Duyệt nôn xong liền súc miệng, một tay vẫn còn vỗ vỗ lồng ngực của mình: “Anh ấy đi ra ngoài rồi, nói là có việc.” Nữ thiếu tá kia khẽ gật đầu: “Đội trưởng Sở bị điều đến quân bộ bình thường rồi mà vẫn bận rộn như vậy, cô có ổn không? Nếu không thì hôm nay cứ đi về nghỉ ngơi đi.” An Hinh Duyệt hít sâu một hơi, lúc này cảm giác của cô đã tốt hơn nhiều nên nói: “Không có việc gì đâu, tôi đi trước đây, công việc ngày hôm nay vẫn còn chưa làm xong.” An Hinh Duyệt nói rồi vừa vỗ vỗ lồng ngực của mình vừa ra khỏi toilet, về phòng làm việc của mình. Sau khi trở về, An Hinh Duyệt cũng không dám ăn gì. Cô chỉ sợ cái cảm giác khủng khiếp kia lại quay trở lại. Cho tới buổi trưa, dù không ăn bất cứ thứ gì nhưng An Hinh Duyệt vẫn phải chạy vào toilet nôn đến mấy lần. Lúc Cố Tỉ Thành quay lại, An Hinh Duyệt mới từ toilet bước ra, anh thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì khựng lại một chút, dường như đã hiểu ra gì. Anh chưa bao giờ thấy Sở Lạc Nhất ốm nghén, bởi vì lúc anh trở về thì con trai anh đã có thể gọi ba rồi, vậy nên anh hoàn toàn không biết lúc Sở Lạc Nhất mang thai thì như thế nào. Lúc này nhìn bộ dạng của An Hinh Duyệt khiến sự hổ thẹn trong lòng Cố Tỉ Thành càng dâng lên.
Suy cho cùng vẫn là anh nơ Sở Lạc Nhất. “Em vẫn ổn đấy chứ?” Cố Tỉ Thành nhìn An Hinh Duyệt rồi khẽ nhíu mày hỏi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com