Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-406
Chương 406: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT[75]
An Hinh Duyệt gật đầu, bảo họ tiếp tục luyện tập, sau đó quay người đi, chỉ có điều vừa đi được một bước đã đột nhiên quay đầu nhìn Chim Chọi, “Chắc chắn là đã báo hết rồi chứ?” Chim Chọi vỗ ngực đảm bảo, “Tuyệt đối đã thông báo3hết, ba người bên kia cũng đã nói rồi.”
An Hinh Duyệt giơ tay ra dấu OK, loáng thoáng cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra. Có lẽ là bị sát khí trên người Cố Tỉ Thành dọa rồi.
An Hinh Duyệt quay về, ngoan ngoãn viết kế hoạch đến0mười hai giờ, Sở Lạc Ninh mới điện thoại tới gọi cô đi ăn cơm. Bây giờ nhắc đến chuyện ăn uống, An Hinh Duyệt cảm thấy run người, chủ yếu vì cảm giác nôn ra còn khó chịu hơn cả bị bắn cho một phát.
Nhưng Sở Lạc Ninh đã ra5lệnh, không ăn cũng phải ăn.
An Hinh Duyệt chậm chạp đi xuống tầng. Sở Lạc Ninh đang đợi ở dưới tầng. Mỗi bước đi của An Hinh Duyệt rất chậm, Sở Lạc Ninh lạnh lùng nhìn cô rồi bảo, “Đừng tưởng đi chậm là không cần ăn nữa. Nhà ăn hết4cơm, anh sẽ về nhà nấu cho em ăn.”
An Hinh Duyệt run lên, anh mà nấu thì chỉ có nấu nhiều hơn, cho nên An Hinh Duyệt quả quyết rảo bước nhanh hơn.
“Hôm qua anh sửa kế hoạch huấn luyện của em hả?” Vì không muốn nghĩ đến chuyện ăn cơm,9An Hinh Duyệt cố ý chuyển đề tài.
Thế nên em muốn tự chủ long ân hả?” Sở Lạc Ninh đi bên cạnh cô, thản nhiên hỏi. An Hinh Duyệt cười khà khà, “Anh lo cho lính của anh trước đi, có thể thấy lần này Cố Tỉ Thành sẽ đập hết đi xây lại từ đầu đấy, lúc trước anh dung túng họ quá.”
“Thế nên, đánh giá cao tính tự giác của họ là lỗi của anh hả?”
“Cho nên, anh ý thức được điều này mới chọn rút ra vào lúc này đúng không.” An Hinh Duyệt lạnh lùng liếc anh.
Sở Lạc Ninh: “...” Câu này anh không thể nào đáp lại được, bởi vì đáp thế nào cũng sai. Hai người đến nhà ăn, Sở Lạc Ninh không làm khó An Hinh Duyệt, chọn cho cô toàn món chay, thỉnh thoảng có món mặn cũng không quá ngấy, ít nhất cô có thể nhẫn nhịn ăn một chút. “Tác dụng của Cố Tỉ Thành cũng ở chỗ đó, vừa dẫn dắt xong Lữ đoàn đặc chủng mạnh nhất toàn quân, lúc này đang nổi bần bật, bên anh có chút vấn đề, tìm anh ta đến là đúng đắn nhất rồi.” Sở Lạc Ninh vừa ăn vừa nói.
“Đợi đã, đợi đã, anh Sở, không nhớ nhầm chứ, là em tìm anh ấy đến mà?” An Hinh Duyệt từ chối món thịt kho tàu của anh, tỏ ý cái này ăn rất buồn nôn. Sở Lạc Ninh há há miệng, nuốt những lời định nói vào bụng, “Ăn cơm, ăn cơm, anh...”
“Chiều nay vẫn phải ra ngoài đúng không, không biết anh đang bận cái gì nữa.” An Hinh Duyệt nói, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, “Vụ H2 không có động tĩnh gì à?” “Tối nay đi giải quyết.” Sở Lạc Ninh dịu dàng lên tiếng.
An Hinh Duyệt: “...”
“Không phải chứ, cánh tay của Chim Chọi bị thương, anh định đưa ai đi. Mắt To, Ba Sứt, Ăng-Ten Nhỏ đi cũng được, nhưng không có quân y lỡ như các anh bị thương thì sao. Vả lại không ai hiểu H2 lần này hơn Chim Chọi, tại sao phải vội thế?”
“Bởi vì tối nay hẳn sẽ ra khỏi lãnh thổ nước ta.” Sở Lạc Ninh trầm giọng nói, “Chuyện này em đừng để tâm nữa, ngoan ngoãn dưỡng thai đi, chắc chắn ngày kia anh sẽ về.”
“Vậy anh đưa Cố Tỉ Thành đi đi.” An Hinh Duyệt nói.
“Vợ à, em không tin tưởng người đàn ông của em đến mức nào vậy hả, còn đòi anh dẫn người đàn ông khác đi. Anh nói cho em biết, không có mùa xuân đẩy đâu.” Sở Lạc Ninh nói rồi đưa tay vuốt tóc vợ, “Trước khi anh về, chuẩn bị xong kế hoạch huấn luyện là được, sau đấy còn nhiều chuyện lớn lắm.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt gật đầu, bảo họ tiếp tục luyện tập, sau đó quay người đi, chỉ có điều vừa đi được một bước đã đột nhiên quay đầu nhìn Chim Chọi, “Chắc chắn là đã báo hết rồi chứ?” Chim Chọi vỗ ngực đảm bảo, “Tuyệt đối đã thông báo3hết, ba người bên kia cũng đã nói rồi.”
An Hinh Duyệt giơ tay ra dấu OK, loáng thoáng cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra. Có lẽ là bị sát khí trên người Cố Tỉ Thành dọa rồi.
An Hinh Duyệt quay về, ngoan ngoãn viết kế hoạch đến0mười hai giờ, Sở Lạc Ninh mới điện thoại tới gọi cô đi ăn cơm. Bây giờ nhắc đến chuyện ăn uống, An Hinh Duyệt cảm thấy run người, chủ yếu vì cảm giác nôn ra còn khó chịu hơn cả bị bắn cho một phát.
Nhưng Sở Lạc Ninh đã ra5lệnh, không ăn cũng phải ăn.
An Hinh Duyệt chậm chạp đi xuống tầng. Sở Lạc Ninh đang đợi ở dưới tầng. Mỗi bước đi của An Hinh Duyệt rất chậm, Sở Lạc Ninh lạnh lùng nhìn cô rồi bảo, “Đừng tưởng đi chậm là không cần ăn nữa. Nhà ăn hết4cơm, anh sẽ về nhà nấu cho em ăn.”
An Hinh Duyệt run lên, anh mà nấu thì chỉ có nấu nhiều hơn, cho nên An Hinh Duyệt quả quyết rảo bước nhanh hơn.
“Hôm qua anh sửa kế hoạch huấn luyện của em hả?” Vì không muốn nghĩ đến chuyện ăn cơm,9An Hinh Duyệt cố ý chuyển đề tài.
Thế nên em muốn tự chủ long ân hả?” Sở Lạc Ninh đi bên cạnh cô, thản nhiên hỏi. An Hinh Duyệt cười khà khà, “Anh lo cho lính của anh trước đi, có thể thấy lần này Cố Tỉ Thành sẽ đập hết đi xây lại từ đầu đấy, lúc trước anh dung túng họ quá.”
“Thế nên, đánh giá cao tính tự giác của họ là lỗi của anh hả?”
“Cho nên, anh ý thức được điều này mới chọn rút ra vào lúc này đúng không.” An Hinh Duyệt lạnh lùng liếc anh.
Sở Lạc Ninh: “...” Câu này anh không thể nào đáp lại được, bởi vì đáp thế nào cũng sai. Hai người đến nhà ăn, Sở Lạc Ninh không làm khó An Hinh Duyệt, chọn cho cô toàn món chay, thỉnh thoảng có món mặn cũng không quá ngấy, ít nhất cô có thể nhẫn nhịn ăn một chút. “Tác dụng của Cố Tỉ Thành cũng ở chỗ đó, vừa dẫn dắt xong Lữ đoàn đặc chủng mạnh nhất toàn quân, lúc này đang nổi bần bật, bên anh có chút vấn đề, tìm anh ta đến là đúng đắn nhất rồi.” Sở Lạc Ninh vừa ăn vừa nói.
“Đợi đã, đợi đã, anh Sở, không nhớ nhầm chứ, là em tìm anh ấy đến mà?” An Hinh Duyệt từ chối món thịt kho tàu của anh, tỏ ý cái này ăn rất buồn nôn. Sở Lạc Ninh há há miệng, nuốt những lời định nói vào bụng, “Ăn cơm, ăn cơm, anh...”
“Chiều nay vẫn phải ra ngoài đúng không, không biết anh đang bận cái gì nữa.” An Hinh Duyệt nói, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, “Vụ H2 không có động tĩnh gì à?” “Tối nay đi giải quyết.” Sở Lạc Ninh dịu dàng lên tiếng.
An Hinh Duyệt: “...”
“Không phải chứ, cánh tay của Chim Chọi bị thương, anh định đưa ai đi. Mắt To, Ba Sứt, Ăng-Ten Nhỏ đi cũng được, nhưng không có quân y lỡ như các anh bị thương thì sao. Vả lại không ai hiểu H2 lần này hơn Chim Chọi, tại sao phải vội thế?”
“Bởi vì tối nay hẳn sẽ ra khỏi lãnh thổ nước ta.” Sở Lạc Ninh trầm giọng nói, “Chuyện này em đừng để tâm nữa, ngoan ngoãn dưỡng thai đi, chắc chắn ngày kia anh sẽ về.”
“Vậy anh đưa Cố Tỉ Thành đi đi.” An Hinh Duyệt nói.
“Vợ à, em không tin tưởng người đàn ông của em đến mức nào vậy hả, còn đòi anh dẫn người đàn ông khác đi. Anh nói cho em biết, không có mùa xuân đẩy đâu.” Sở Lạc Ninh nói rồi đưa tay vuốt tóc vợ, “Trước khi anh về, chuẩn bị xong kế hoạch huấn luyện là được, sau đấy còn nhiều chuyện lớn lắm.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook