Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-407
Chương 407: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LẠI DUYỆT [76]
Rõ ràng An Hinh Duyệt rất khinh bỉ người đàn ông của mình, cô lạnh lùng nhìn anh, chỉ có điều không nhắc lại chuyện anh dẫn Cố Tỉ Thành theo nữa.
Hai người ăn xong cơm trưa, Sở Lạc Ninh đi trước, An Hinh Duyệt quay lại phòng làm việc tiếp tục chỉnh sửa kế hoạch. Bản kế hoạch vừa được chỉnh sửa một nửa, cũng may mà Sở Lạc Ninh giúp cô chỉnh sửa rõ mạch chung cơ bản, có3lợi rất nhiều cho phần kế hoạch sau đó của cô, bây giờ vẫn để là, chiều nay cô phải đi giúp Cố Tỉ Thành kiểm tra huấn luyện.
Hơn nữa, mí mắt cô cứ giật liên hồi, cũng không biết rốt cuộc bất an từ đầu kéo tới. Hai rưỡi chiều, Cố Tỉ Thành đã đến thao trường, trung đội một và trung đội hai đã đến đủ cả, nhưng trung đội ba không có một ai đến. An Hinh Duyệt0nhìn tình hình hiện tại, trong lòng không khỏi than khổ, chút bất an lúc sáng gần như đã biến thành hiện thực ngay lúc này rồi. Cố Tỉ Thành liếc nhìn cô một cái, chỉ một ánh mắt này thôi đã khiến An Hinh Duyệt hoảng hốt, mà ánh mắt này cũng khiến An Hinh Duyệt cảm thấy tất cả mọi thứ đều nằm trong dự đoán của Cố Tỉ Thành.
Cho nên, chiều nay Sở Lạc Ninh ra ngoài rồi,5thậm chí không thèm đến xem chuyện lính của anh bị kiểm tra.
Làm trái quân lệnh, đây là lỗi nghiêm trọng nhất trong quân đội. An Hinh Duyệt chắc chắn Chim Chọi đã thông báo hết rồi, bởi vì cô còn đi hỏi lại một lần. Nhưng tình huống bây giờ phải làm sao đây?
Chim Chọi hiển nhiên cũng không ngờ đến hiện tượng này, anh thông báo cho người của từng trung đội rồi, mà cả trung đội ta không4một ai tới. “Báo cáo.” An Hinh Duyệt nói to, hành lễ với Cố Tỉ Thành, “Tôi đi xem xem có phải trung đội ba có nhiệm vụ gì không.” “Không cần đâu.” Cố Tỉ Thành lạnh nhạt nói, nhìn về phía An Hinh Duyệt một lần nữa, “Một đoàn đội đặt lợi ích cá nhân lên trên lợi ích tập thể, đến làm gì?”
An Hinh Duyệt thấy trống ngực đập liên hồi. Những người này tuy rằng không phải tất9cả đều do Sở Lạc Ninh chọn ra, nhưng đều là lính của Sở Lạc Ninh, chỉ loáng chốc đã loại bỏ một đội, rõ ràng là lấy máu của Sở Lạc Ninh.
Chim Chọi và Ba Sứt đưa mắt nhìn nhau, cũng cảm thấy chuyện lần này hình như hơi lớn rồi.
“Trung đội ba đại đội đặc chủng từ nay về sau không cần tham gia bất kỳ huấn luyện nào nữa, về báo với họ, giải tán tại chỗ, sự tồn tại của đại đội đặc chủng không phải vì thời gian đã lâu, đã khá trưởng thành mà các anh có thể thản nhiên cho rằng các anh có thể thả lỏng.” Giọng Cố Tỉ Thành không quá to, nhưng giọng điệu rất nghiêm túc.
An Hinh Duyệt khựng lại, nhất thời không biết mình nên nói gì, cho đến khi nhìn thấy trung đội ba ở cách đó không xa đang dẫn ba chi đội, hai mươi mốt đội viên của mình tới.
“Báo cáo, hai mươi mốt người trung đội ba đại đội đặc chủng quân doanh XX có mặt, quân số thực tế hai mươi mốt người.” Trung đội trưởng dõng dạc nói. “Bây giờ là mấy giờ rồi.” Cố Tỉ Thành cất tiếng hỏi.
“Báo cáo, hai giờ bốn mươi lăm phút ba mươi bảy giây.”
“Tôi bảo các cậu mấy giờ tập hợp?” Giọng Cố Tỉ Thành không to, nghe qua cứ như một người ba phải, nhưng trong đó lại mang theo cảm giác đè nén khiến người ta không dám thả lỏng. “Báo cáo, chúng tôi không nhận được thông báo.” Trung đội ba nói xong, An Hinh Duyệt bỗng chốc cảm thấy sợi dây nào đó trong lòng mình bị kéo cho đứt ra. Đại đội đặc chủng tồn tại bao nhiêu năm như thế, quả thực khiến một số người nảy sinh vài thứ tâm lý không thể nói ra được, loại tâm lý ấy khiến họ kiêu ngạo, khiến họ xem nhẹ vấn đề cốt lõi khi làm một lính đặc chủng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Rõ ràng An Hinh Duyệt rất khinh bỉ người đàn ông của mình, cô lạnh lùng nhìn anh, chỉ có điều không nhắc lại chuyện anh dẫn Cố Tỉ Thành theo nữa.
Hai người ăn xong cơm trưa, Sở Lạc Ninh đi trước, An Hinh Duyệt quay lại phòng làm việc tiếp tục chỉnh sửa kế hoạch. Bản kế hoạch vừa được chỉnh sửa một nửa, cũng may mà Sở Lạc Ninh giúp cô chỉnh sửa rõ mạch chung cơ bản, có3lợi rất nhiều cho phần kế hoạch sau đó của cô, bây giờ vẫn để là, chiều nay cô phải đi giúp Cố Tỉ Thành kiểm tra huấn luyện.
Hơn nữa, mí mắt cô cứ giật liên hồi, cũng không biết rốt cuộc bất an từ đầu kéo tới. Hai rưỡi chiều, Cố Tỉ Thành đã đến thao trường, trung đội một và trung đội hai đã đến đủ cả, nhưng trung đội ba không có một ai đến. An Hinh Duyệt0nhìn tình hình hiện tại, trong lòng không khỏi than khổ, chút bất an lúc sáng gần như đã biến thành hiện thực ngay lúc này rồi. Cố Tỉ Thành liếc nhìn cô một cái, chỉ một ánh mắt này thôi đã khiến An Hinh Duyệt hoảng hốt, mà ánh mắt này cũng khiến An Hinh Duyệt cảm thấy tất cả mọi thứ đều nằm trong dự đoán của Cố Tỉ Thành.
Cho nên, chiều nay Sở Lạc Ninh ra ngoài rồi,5thậm chí không thèm đến xem chuyện lính của anh bị kiểm tra.
Làm trái quân lệnh, đây là lỗi nghiêm trọng nhất trong quân đội. An Hinh Duyệt chắc chắn Chim Chọi đã thông báo hết rồi, bởi vì cô còn đi hỏi lại một lần. Nhưng tình huống bây giờ phải làm sao đây?
Chim Chọi hiển nhiên cũng không ngờ đến hiện tượng này, anh thông báo cho người của từng trung đội rồi, mà cả trung đội ta không4một ai tới. “Báo cáo.” An Hinh Duyệt nói to, hành lễ với Cố Tỉ Thành, “Tôi đi xem xem có phải trung đội ba có nhiệm vụ gì không.” “Không cần đâu.” Cố Tỉ Thành lạnh nhạt nói, nhìn về phía An Hinh Duyệt một lần nữa, “Một đoàn đội đặt lợi ích cá nhân lên trên lợi ích tập thể, đến làm gì?”
An Hinh Duyệt thấy trống ngực đập liên hồi. Những người này tuy rằng không phải tất9cả đều do Sở Lạc Ninh chọn ra, nhưng đều là lính của Sở Lạc Ninh, chỉ loáng chốc đã loại bỏ một đội, rõ ràng là lấy máu của Sở Lạc Ninh.
Chim Chọi và Ba Sứt đưa mắt nhìn nhau, cũng cảm thấy chuyện lần này hình như hơi lớn rồi.
“Trung đội ba đại đội đặc chủng từ nay về sau không cần tham gia bất kỳ huấn luyện nào nữa, về báo với họ, giải tán tại chỗ, sự tồn tại của đại đội đặc chủng không phải vì thời gian đã lâu, đã khá trưởng thành mà các anh có thể thản nhiên cho rằng các anh có thể thả lỏng.” Giọng Cố Tỉ Thành không quá to, nhưng giọng điệu rất nghiêm túc.
An Hinh Duyệt khựng lại, nhất thời không biết mình nên nói gì, cho đến khi nhìn thấy trung đội ba ở cách đó không xa đang dẫn ba chi đội, hai mươi mốt đội viên của mình tới.
“Báo cáo, hai mươi mốt người trung đội ba đại đội đặc chủng quân doanh XX có mặt, quân số thực tế hai mươi mốt người.” Trung đội trưởng dõng dạc nói. “Bây giờ là mấy giờ rồi.” Cố Tỉ Thành cất tiếng hỏi.
“Báo cáo, hai giờ bốn mươi lăm phút ba mươi bảy giây.”
“Tôi bảo các cậu mấy giờ tập hợp?” Giọng Cố Tỉ Thành không to, nghe qua cứ như một người ba phải, nhưng trong đó lại mang theo cảm giác đè nén khiến người ta không dám thả lỏng. “Báo cáo, chúng tôi không nhận được thông báo.” Trung đội ba nói xong, An Hinh Duyệt bỗng chốc cảm thấy sợi dây nào đó trong lòng mình bị kéo cho đứt ra. Đại đội đặc chủng tồn tại bao nhiêu năm như thế, quả thực khiến một số người nảy sinh vài thứ tâm lý không thể nói ra được, loại tâm lý ấy khiến họ kiêu ngạo, khiến họ xem nhẹ vấn đề cốt lõi khi làm một lính đặc chủng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook