Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-409
Chương 409: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LẠI DUYỆT [78]
Thủy Mặc Vân nói xong, Sở Lạc Ninh không lập tức trả lời, cũng không có vẻ gì là đang nghĩ xem nước cờ tiếp theo nên đi thế nào, anh chỉ để cờ cạnh tay, không hạ xuống.
Thủy Mặc Vân thấy anh buông cờ, ông cũng bỏ cờ xuống đứng dậy. Sở Lạc Ninh vội chạy tới đỡ Thủy Mặc Vân. Ông khẽ xua tay rồi chắp tay sau lưng đi về phía tủ quần áo, lấy một3chiếc hộp ra. Sở Lạc Ninh tò mò nhìn Thủy Mặc Vân, sau đó ông quay lại ngồi xuống đối diện, đưa cái hộp cho anh. “Đây là cái gì thế ạ?”
“Mở ra xem đi.”
Sở Lạc Ninh tò mò ngồi xuống, cẩn thận mở ra, bên trong là một phong thư, Sở Lạc Ninh lấy phong thư đó ra.
“Di chúc.” Sở Lạc Ninh nhìn thấy chữ bên trên mà giật cả mình.
Thủy Mặc Vân ra hiệu cho anh xem0tiếp.
Sở Lạc Ninh mở nó ra, trên đó không có nhiều chữ, anh đọc lướt qua có thể hiểu được đại khái. Nhưng sau khi đọc xong, ngoài khiếp sợ ra anh cũng không còn biểu hiện nào khác. “Đây là... di chúc của Fool” Sở Lạc Ninh nói với vẻ không thể tin nổi.
Thủy An lạc đang vào đưa trà nghe thấy lời này cũng phải dừng bước. Di chúc của Fool, năm đó chưa từng có ai5thấy bức di chúc này.
Người này gần như đã làm thay đổi cả cuộc đời Thủy An Lạc, thế nên cô nhớ rất rõ ràng.
Nhưng năm ấy Sở Ninh Dực nói với cô, bức di chúc này đã mất từ lâu rồi. “Năm ấy, Tần lão rất thích mẹ cháu, đây cũng là điều mà ông và ba cháu sợ nhất. Vì nếu người nào bị Tần lão để ý tới thì người đó sẽ như ba cháu ấy,4có lẽ cả đời này sẽ không thể có được tự do thật sự.” Thủy Mặc Vân chắp tay sau lưng đứng trước bồn hoa mà mình trồng, một tay sờ lên đóa hoa sắp nở.
Sở Lạc Ninh không lên tiếng, tuy lúc nào mẹ anh cũng có vẻ rất ngốc, nhưng Sở Lạc Ninh biết khi thật sự có chuyện, mẹ không hề yếu hơn ba chút nào.
“Nhưng tại sao ông ấy lại chọn mẹ cháu ạ?”
“Ông ấy9không chọn mẹ cháu, mà chỉ khi ông ấy chọn mẹ cháu, ba cháu mới có thể đi làm chuyện này.” Thủy Mặc Vân quay lại nhìn về phía Sở Lạc Ninh, “Cho nên cháu phải biết, trên đời này, không phải cứ thay đổi hướng đi của mình thì sẽ là kẻ hèn nhát.”
Thủy An Lạc nắm chặt ấm nước trong tay.
Năm ấy người mà ông già kia chọn là cô, cho nên Sở Ninh Dực mới không oán hận nửa lời nhận ngay việc này, nhận lấy cái nghề đè nặng lên anh cả đời.
Sống mũi không khống chế được mà cay xè, Thủy An Lạc bỗng rất muốn khóc.
Cái người đàn ông ngốc nghếch đó, rốt cuộc anh đã làm bao nhiêu chuyện vì cô mà cô không biết chứ? Thủy An Lạc lặng lẽ lùi về phía sau, giờ cô chỉ muốn đi tìm Sở Ninh Dực, đi hỏi rõ ràng chuyện này. Sở Lạc Ninh nắm chặt bức di chúc, mắt khẽ rũ xuống.
“Từ trước đến giờ cháu chưa bao giờ bằng được ba cháu, phải không ạ?”
“Cháu giỏi hơn ba cháu nhiều.” Thủy Mặc Vận cười khà khà, nói: “Làm bộ đội đặc chiến được như cháu bây giờ đã là chín chắn rồi. Nhưng các vấn đề cũng bắt đầu lòi ra, cháu nghĩ được đến chuyện bản thân rút lui, để Cố Tỉ Thành tới chém nhát đầu tiên này là rất tốt. Tỉ Thành vừa mới bồi dưỡng được một tốp đặc chiến mạnh nhất cả nước, mà đúng lúc này để vấn đề của mình lộ ra, để Tỉ Thành tới xử lý cũng xem như tiêm một liều thuốc phòng trước cho toàn đội đặc chiến, bất kể độc chiến viên có trở nên mạnh mẽ đến thế nào, nhưng còn ở trong quân đội một ngày thì không được quyền có cái suy nghĩ nghi ngờ lãnh đạo của mình.”
Sở Lạc Ninh nghe ông nói vậy mắt lại cụp xuống.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thủy Mặc Vân nói xong, Sở Lạc Ninh không lập tức trả lời, cũng không có vẻ gì là đang nghĩ xem nước cờ tiếp theo nên đi thế nào, anh chỉ để cờ cạnh tay, không hạ xuống.
Thủy Mặc Vân thấy anh buông cờ, ông cũng bỏ cờ xuống đứng dậy. Sở Lạc Ninh vội chạy tới đỡ Thủy Mặc Vân. Ông khẽ xua tay rồi chắp tay sau lưng đi về phía tủ quần áo, lấy một3chiếc hộp ra. Sở Lạc Ninh tò mò nhìn Thủy Mặc Vân, sau đó ông quay lại ngồi xuống đối diện, đưa cái hộp cho anh. “Đây là cái gì thế ạ?”
“Mở ra xem đi.”
Sở Lạc Ninh tò mò ngồi xuống, cẩn thận mở ra, bên trong là một phong thư, Sở Lạc Ninh lấy phong thư đó ra.
“Di chúc.” Sở Lạc Ninh nhìn thấy chữ bên trên mà giật cả mình.
Thủy Mặc Vân ra hiệu cho anh xem0tiếp.
Sở Lạc Ninh mở nó ra, trên đó không có nhiều chữ, anh đọc lướt qua có thể hiểu được đại khái. Nhưng sau khi đọc xong, ngoài khiếp sợ ra anh cũng không còn biểu hiện nào khác. “Đây là... di chúc của Fool” Sở Lạc Ninh nói với vẻ không thể tin nổi.
Thủy An lạc đang vào đưa trà nghe thấy lời này cũng phải dừng bước. Di chúc của Fool, năm đó chưa từng có ai5thấy bức di chúc này.
Người này gần như đã làm thay đổi cả cuộc đời Thủy An Lạc, thế nên cô nhớ rất rõ ràng.
Nhưng năm ấy Sở Ninh Dực nói với cô, bức di chúc này đã mất từ lâu rồi. “Năm ấy, Tần lão rất thích mẹ cháu, đây cũng là điều mà ông và ba cháu sợ nhất. Vì nếu người nào bị Tần lão để ý tới thì người đó sẽ như ba cháu ấy,4có lẽ cả đời này sẽ không thể có được tự do thật sự.” Thủy Mặc Vân chắp tay sau lưng đứng trước bồn hoa mà mình trồng, một tay sờ lên đóa hoa sắp nở.
Sở Lạc Ninh không lên tiếng, tuy lúc nào mẹ anh cũng có vẻ rất ngốc, nhưng Sở Lạc Ninh biết khi thật sự có chuyện, mẹ không hề yếu hơn ba chút nào.
“Nhưng tại sao ông ấy lại chọn mẹ cháu ạ?”
“Ông ấy9không chọn mẹ cháu, mà chỉ khi ông ấy chọn mẹ cháu, ba cháu mới có thể đi làm chuyện này.” Thủy Mặc Vân quay lại nhìn về phía Sở Lạc Ninh, “Cho nên cháu phải biết, trên đời này, không phải cứ thay đổi hướng đi của mình thì sẽ là kẻ hèn nhát.”
Thủy An Lạc nắm chặt ấm nước trong tay.
Năm ấy người mà ông già kia chọn là cô, cho nên Sở Ninh Dực mới không oán hận nửa lời nhận ngay việc này, nhận lấy cái nghề đè nặng lên anh cả đời.
Sống mũi không khống chế được mà cay xè, Thủy An Lạc bỗng rất muốn khóc.
Cái người đàn ông ngốc nghếch đó, rốt cuộc anh đã làm bao nhiêu chuyện vì cô mà cô không biết chứ? Thủy An Lạc lặng lẽ lùi về phía sau, giờ cô chỉ muốn đi tìm Sở Ninh Dực, đi hỏi rõ ràng chuyện này. Sở Lạc Ninh nắm chặt bức di chúc, mắt khẽ rũ xuống.
“Từ trước đến giờ cháu chưa bao giờ bằng được ba cháu, phải không ạ?”
“Cháu giỏi hơn ba cháu nhiều.” Thủy Mặc Vận cười khà khà, nói: “Làm bộ đội đặc chiến được như cháu bây giờ đã là chín chắn rồi. Nhưng các vấn đề cũng bắt đầu lòi ra, cháu nghĩ được đến chuyện bản thân rút lui, để Cố Tỉ Thành tới chém nhát đầu tiên này là rất tốt. Tỉ Thành vừa mới bồi dưỡng được một tốp đặc chiến mạnh nhất cả nước, mà đúng lúc này để vấn đề của mình lộ ra, để Tỉ Thành tới xử lý cũng xem như tiêm một liều thuốc phòng trước cho toàn đội đặc chiến, bất kể độc chiến viên có trở nên mạnh mẽ đến thế nào, nhưng còn ở trong quân đội một ngày thì không được quyền có cái suy nghĩ nghi ngờ lãnh đạo của mình.”
Sở Lạc Ninh nghe ông nói vậy mắt lại cụp xuống.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook