Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-410
Chương 410: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT[79]
“Thật ra cháu với Tần lão là cùng một loại người, hai người đều thích đánh vào chỗ mềm của người khác,. Ít nhất hai người đều đã thành công trong việc làm điều đó. Cháu trai à, đừng tự làm khó mình, nghĩ tới Miên Miên đi, dù cho cháu có làm gì chẳng phải vẫn có con bé đứng sau lưng gánh vác cùng cháu đấy sao.”
Sở3Lạc Ninh nghe thấy tên vợ mình, cuối cùng cũng chịu ngẩng lên nhìn ông rồi khẽ gật đầu.
Còn Thủy An Lạc đã chạy lên tầng hai, vào thẳng phòng làm việc. Trong lúc Sở Ninh Dực còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã nhào thẳng vào lòng anh. “Này, nước, trong tay em vẫn còn đang cầm nước đấy.” Một tay Sở Ninh Dực bỏ nước xuống,0tay còn lại đỡ lấy người cô, “Lên cơn à?”
Thủy An Lạc ôm chặt lấy cổ anh không chịu buông ra, cũng không cho anh nhìn thấy mắt mình đang đỏ lên. Sở Ninh Dực cau chặt mày, người phụ nữ này lại làm sao đây?
“Con trai em bắt nạt em à?” Sở Ninh Dực biết con trai đã về, chỉ là anh không xuống thôi.
“Anh.” Thủy An Lạc5nói rồi hít một hơi.
Cô thật sự không biết chuyện ông già kia đã dùng cô để đe dọa Sở Ninh Dực nhiều năm như vậy. Trước đây lúc nào cô cũng trách anh làm chuyện này, nhưng lại không ngờ được rằng chuyện này thật ra anh làm là vì cô.
Sở Ninh Dực “ê” một tiếng, “Anh làm gì chọc em đâu cơ chứ?” Nói rồi anh đẩy4cô ra một khoảng cách nhất định, nhìn thấy vợ mình đang đỏ hết cả mũi lên, “Ôi, khóc thật đấy à, em làm sao thế?” Sở Ninh nói rồi vội lau nước mắt cho cô, có thể thấy được là anh xót đến thế nào. “Sở Ninh Dực, chắc chắn kiếp trước em đã cứu được cả hệ ngân hà nên kiếp này mới có thể lấy được9anh.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói. “Chộ ôi, hiếm lắm đấy nhé, mấy chục năm nay cuối cùng cũng nhận thức được điều này rồi à. Nhưng vợ ơi, em nói cho anh biết trước là ai đã kích thích em không, giờ ngay đến cả IQ của em cũng được mở ra rồi kìa.” Sở Ninh Dực thuộc kiểu một ngày không độc mồm với vợ mình một cầu thì không chịu được.
Thủy An Lạc: “...” Tại sao anh phải nói lời này vào lúc cô đang cảm động cơ chứ? Tên này chắc chắn là một tên ngốc!
Tức chết cô rồi!
Nhưng nghĩ đến chuyện anh làm, Thủy An Lạc khịt khịt mũi, cứ đá đểu đi, dù sao anh cũng đá đểu cô bao nhiêu năm như thế rồi, cũng chẳng phải mỗi hôm nay.
Thể là lần này Thủy An Lạc không giận thật, “Chỉ là tự dưng thấy rất yêu anh thôi.” “Câu này thì anh tin, nhưng mà vợ à, anh nghĩ mình phải đưa em tới khoa Thần kinh để khám xem thế nào.”
“Cút!” Thủy An Lạc bùng nổ, đang định bỏ đi đã bị Sở Ninh Dực kéo ôm vào lòng. Anh ôm chặt cô, khẽ lắc lư người cô, “Thế này tốt biết mấy, anh thích dáng vẻ thần kinh dở hơi của vợ anh.”
Thủy An Lạc: “...”
Lúc này, tâm can cũng thấy chua xót.
Thủy An Lạc vươn tay ôm chặt lấy lưng anh, “Ông xã, kiếp sau anh có thể tìm thấy em không?” “Thể không được, ở chung với người ngốc một kiếp là đủ rồi.” Sở Ninh Dực cố tình trêu cô. Thủy An Lạc cũng không giận, cô khịt mũi nói: “Thế kiếp sau em sẽ thông minh hơn cũng không được à?”
“Thế cũng không được, em thông minh lên thì còn cần anh làm gì nữa?” Sở Ninh Dực nói rồi cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, “Cứ thế này là được rồi, thế này là tốt rồi.” Cứ thế này, chẳng phải làm gì cả, cứ được anh ôm như vậy là đủ rồi.
Nhưng Thủy An Lạc đã đánh giá quá cao ông xã nhà mình.
Một lát sau, Sở Ninh Dực đẩy cô ra, hung hăng nhìn Thủy An Lạc, “Thế rốt cuộc tại sao em lại lên cơn thể hả?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Thật ra cháu với Tần lão là cùng một loại người, hai người đều thích đánh vào chỗ mềm của người khác,. Ít nhất hai người đều đã thành công trong việc làm điều đó. Cháu trai à, đừng tự làm khó mình, nghĩ tới Miên Miên đi, dù cho cháu có làm gì chẳng phải vẫn có con bé đứng sau lưng gánh vác cùng cháu đấy sao.”
Sở3Lạc Ninh nghe thấy tên vợ mình, cuối cùng cũng chịu ngẩng lên nhìn ông rồi khẽ gật đầu.
Còn Thủy An Lạc đã chạy lên tầng hai, vào thẳng phòng làm việc. Trong lúc Sở Ninh Dực còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã nhào thẳng vào lòng anh. “Này, nước, trong tay em vẫn còn đang cầm nước đấy.” Một tay Sở Ninh Dực bỏ nước xuống,0tay còn lại đỡ lấy người cô, “Lên cơn à?”
Thủy An Lạc ôm chặt lấy cổ anh không chịu buông ra, cũng không cho anh nhìn thấy mắt mình đang đỏ lên. Sở Ninh Dực cau chặt mày, người phụ nữ này lại làm sao đây?
“Con trai em bắt nạt em à?” Sở Ninh Dực biết con trai đã về, chỉ là anh không xuống thôi.
“Anh.” Thủy An Lạc5nói rồi hít một hơi.
Cô thật sự không biết chuyện ông già kia đã dùng cô để đe dọa Sở Ninh Dực nhiều năm như vậy. Trước đây lúc nào cô cũng trách anh làm chuyện này, nhưng lại không ngờ được rằng chuyện này thật ra anh làm là vì cô.
Sở Ninh Dực “ê” một tiếng, “Anh làm gì chọc em đâu cơ chứ?” Nói rồi anh đẩy4cô ra một khoảng cách nhất định, nhìn thấy vợ mình đang đỏ hết cả mũi lên, “Ôi, khóc thật đấy à, em làm sao thế?” Sở Ninh nói rồi vội lau nước mắt cho cô, có thể thấy được là anh xót đến thế nào. “Sở Ninh Dực, chắc chắn kiếp trước em đã cứu được cả hệ ngân hà nên kiếp này mới có thể lấy được9anh.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói. “Chộ ôi, hiếm lắm đấy nhé, mấy chục năm nay cuối cùng cũng nhận thức được điều này rồi à. Nhưng vợ ơi, em nói cho anh biết trước là ai đã kích thích em không, giờ ngay đến cả IQ của em cũng được mở ra rồi kìa.” Sở Ninh Dực thuộc kiểu một ngày không độc mồm với vợ mình một cầu thì không chịu được.
Thủy An Lạc: “...” Tại sao anh phải nói lời này vào lúc cô đang cảm động cơ chứ? Tên này chắc chắn là một tên ngốc!
Tức chết cô rồi!
Nhưng nghĩ đến chuyện anh làm, Thủy An Lạc khịt khịt mũi, cứ đá đểu đi, dù sao anh cũng đá đểu cô bao nhiêu năm như thế rồi, cũng chẳng phải mỗi hôm nay.
Thể là lần này Thủy An Lạc không giận thật, “Chỉ là tự dưng thấy rất yêu anh thôi.” “Câu này thì anh tin, nhưng mà vợ à, anh nghĩ mình phải đưa em tới khoa Thần kinh để khám xem thế nào.”
“Cút!” Thủy An Lạc bùng nổ, đang định bỏ đi đã bị Sở Ninh Dực kéo ôm vào lòng. Anh ôm chặt cô, khẽ lắc lư người cô, “Thế này tốt biết mấy, anh thích dáng vẻ thần kinh dở hơi của vợ anh.”
Thủy An Lạc: “...”
Lúc này, tâm can cũng thấy chua xót.
Thủy An Lạc vươn tay ôm chặt lấy lưng anh, “Ông xã, kiếp sau anh có thể tìm thấy em không?” “Thể không được, ở chung với người ngốc một kiếp là đủ rồi.” Sở Ninh Dực cố tình trêu cô. Thủy An Lạc cũng không giận, cô khịt mũi nói: “Thế kiếp sau em sẽ thông minh hơn cũng không được à?”
“Thế cũng không được, em thông minh lên thì còn cần anh làm gì nữa?” Sở Ninh Dực nói rồi cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn, “Cứ thế này là được rồi, thế này là tốt rồi.” Cứ thế này, chẳng phải làm gì cả, cứ được anh ôm như vậy là đủ rồi.
Nhưng Thủy An Lạc đã đánh giá quá cao ông xã nhà mình.
Một lát sau, Sở Ninh Dực đẩy cô ra, hung hăng nhìn Thủy An Lạc, “Thế rốt cuộc tại sao em lại lên cơn thể hả?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook