Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-412
Chương 412: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LẠI DUYỆT [81]
“Anh tính rút sạch cái ung nhọt này mới quay về à?” An Hinh Duyệt thắc mắc hỏi.
Còn sớm, chờ huấn luyện của em tiếp tục bắt đầu, anh phải đi tìm một ít lính, sau đó mới có thể về được.”
“Tự đi á?” An Hinh Duyệt không tin nổi nói, có vẻ như không ngờ Sở Lạc Ninh lại dốc lòng như vậy.
Sở Lạc Ninh gật đầu, gắp thức ăn cho An Hinh Duyệt.
An Hinh Duyệt lắc đầu, “Em không muốn ăn nữa đâu.”
Sở Lạc Ninh cũng không làm khó cô, lấy luôn bát cô3đang ăn dở, và hai ba đũa hết sạch, “Tháng này bắt đầu thực hiện kế hoạch của em đi, tới lúc đó thì giao lại cho Cố Tỉ Thành những vấn đề cần phải giải quyết, em phải ra ngoài với anh một chuyến.”
“Em?” Rõ ràng An Hinh Duyệt rất vui, “Em còn tưởng anh sẽ lại bảo em ở lại quân doanh trông coi bọn họ huấn luyện chứ.”
Sở Lạc Ninh nhìn dáng vẻ vui sướng của vợ mình, định với tay ra xoa đầu cô, nhưng cảm thấy chỗ này không ổn cho0nên lại nhìn xuống, “Em không phải là hậu thuẫn vững chắc của anh đẩy sao, tất nhiên anh phải đưa em theo cùng rồi.” Chủ yếu là vì đưa An Hinh Duyệt theo anh mới yên tâm được, bất kể là về mặt an toàn hay về kỹ thuật của cô. An Hinh Duyệt rõ ràng rất vui, cô có thể cảm nhận được, giờ Sở Lạc Ninh đã bắt đầu từ từ cho cô tham gia vào kế hoạch của anh, chứ không phải cứ bắt cô đứng ở nơi an toàn nữa. Đây5mới là ước nguyện ban đầu mà cô đến bên anh. Buổi tối, Sở Lạc Ninh đưa An Hinh Duyệt về, nói anh phải đi làm nhiệm vụ tầm ba bốn hôm mới về được, dặn cô không cần lo lắng.
An Hinh Duyệt biết anh phải đi bắt lũ tội phạm Hổ Đông Bắc.
Tuy biết rõ là nguy hiểm nhưng An Hinh Duyệt cũng không nói gì, trước khi anh đi chỉ chỉnh lại áo cho anh, “Em với con trai chờ anh về đấy.” Sở Lạc Ninh hôn lên trán cô rồi mới rời khỏi4nhà.
An Hinh Duyệt hít sâu một hơi, an ủi tâm trạng bất an của mình rồi mới vào phòng làm việc hoàn thành nốt bản kế hoạch dang dở kia.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Miên Miên ơi, tối qua anh em đã làm gì thế?]
[Kẹo bông gòn: ?] [Kẹo bông gòn: Anh em hôm qua á? Huấn luyện thôi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không phải đầu, rõ ràng anh đẹp trai nhà giàu nhà em đã bị đả kích mà.]
[Kẹo bông gòn: Thế này thì gay nhỉ.] [Bánh Bao Đậu là9một tiên nữ: Anh em đã nói gì thế?]
[Kẹo bông gòn: Cho nên hôm nay anh đẹp trai nhà giàu nhà em chặt mất một chân của anh trai em. Cả một đội của trung đội ba đã bị anh đẹp trai nhà giàu nhà em nhổ sạch rồi đấy.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thế thì gay quá nhỉ.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị nghén nặng lắm à?]
[Kẹo bông gòn: Hơi hơi, cảm giác không dám ăn gì nữa luôn. Lần nào anh đẹp trai nhà giàu nhà em nhìn chị cũng khiến chị cảm thấy chị ngoại tình nên mới có đứa con này đẩy em biết không hả?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ồ, thể lần sau chị tránh xa anh đẹp trai nhà giàu nhà em ra nhé, anh ấy tự trách lắm.]
[Kẹo bông gòn: ...]
[Kẹo bông gòn: Em không thấy tủi thân à? Không thể nào, lúc chị bị nôn chị khó chịu lắm, không có anh em ở bên cạnh chị cũng thấy tủi nữa.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ông đây tủi thân chết được đấy, ok?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Nhưng tủi thì cũng có tác dụng gì đâu chứ, cũng đâu phải anh ấy cố ý, em không muốn mình cứ ấm ức mãi, còn khiến anh ấy khó chịu, thế thì không ổn chút nào.]
[Kẹo bông gòn: Cố Tỉ Thành phải tu mấy kiếp mới có phúc lấy được em không biết.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đúng không, đúng không, em cũng thấy thế đấy.] [Kẹp bông gòn: Con bé ngốc này.]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Anh tính rút sạch cái ung nhọt này mới quay về à?” An Hinh Duyệt thắc mắc hỏi.
Còn sớm, chờ huấn luyện của em tiếp tục bắt đầu, anh phải đi tìm một ít lính, sau đó mới có thể về được.”
“Tự đi á?” An Hinh Duyệt không tin nổi nói, có vẻ như không ngờ Sở Lạc Ninh lại dốc lòng như vậy.
Sở Lạc Ninh gật đầu, gắp thức ăn cho An Hinh Duyệt.
An Hinh Duyệt lắc đầu, “Em không muốn ăn nữa đâu.”
Sở Lạc Ninh cũng không làm khó cô, lấy luôn bát cô3đang ăn dở, và hai ba đũa hết sạch, “Tháng này bắt đầu thực hiện kế hoạch của em đi, tới lúc đó thì giao lại cho Cố Tỉ Thành những vấn đề cần phải giải quyết, em phải ra ngoài với anh một chuyến.”
“Em?” Rõ ràng An Hinh Duyệt rất vui, “Em còn tưởng anh sẽ lại bảo em ở lại quân doanh trông coi bọn họ huấn luyện chứ.”
Sở Lạc Ninh nhìn dáng vẻ vui sướng của vợ mình, định với tay ra xoa đầu cô, nhưng cảm thấy chỗ này không ổn cho0nên lại nhìn xuống, “Em không phải là hậu thuẫn vững chắc của anh đẩy sao, tất nhiên anh phải đưa em theo cùng rồi.” Chủ yếu là vì đưa An Hinh Duyệt theo anh mới yên tâm được, bất kể là về mặt an toàn hay về kỹ thuật của cô. An Hinh Duyệt rõ ràng rất vui, cô có thể cảm nhận được, giờ Sở Lạc Ninh đã bắt đầu từ từ cho cô tham gia vào kế hoạch của anh, chứ không phải cứ bắt cô đứng ở nơi an toàn nữa. Đây5mới là ước nguyện ban đầu mà cô đến bên anh. Buổi tối, Sở Lạc Ninh đưa An Hinh Duyệt về, nói anh phải đi làm nhiệm vụ tầm ba bốn hôm mới về được, dặn cô không cần lo lắng.
An Hinh Duyệt biết anh phải đi bắt lũ tội phạm Hổ Đông Bắc.
Tuy biết rõ là nguy hiểm nhưng An Hinh Duyệt cũng không nói gì, trước khi anh đi chỉ chỉnh lại áo cho anh, “Em với con trai chờ anh về đấy.” Sở Lạc Ninh hôn lên trán cô rồi mới rời khỏi4nhà.
An Hinh Duyệt hít sâu một hơi, an ủi tâm trạng bất an của mình rồi mới vào phòng làm việc hoàn thành nốt bản kế hoạch dang dở kia.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị Miên Miên ơi, tối qua anh em đã làm gì thế?]
[Kẹo bông gòn: ?] [Kẹo bông gòn: Anh em hôm qua á? Huấn luyện thôi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không phải đầu, rõ ràng anh đẹp trai nhà giàu nhà em đã bị đả kích mà.]
[Kẹo bông gòn: Thế này thì gay nhỉ.] [Bánh Bao Đậu là9một tiên nữ: Anh em đã nói gì thế?]
[Kẹo bông gòn: Cho nên hôm nay anh đẹp trai nhà giàu nhà em chặt mất một chân của anh trai em. Cả một đội của trung đội ba đã bị anh đẹp trai nhà giàu nhà em nhổ sạch rồi đấy.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thế thì gay quá nhỉ.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị nghén nặng lắm à?]
[Kẹo bông gòn: Hơi hơi, cảm giác không dám ăn gì nữa luôn. Lần nào anh đẹp trai nhà giàu nhà em nhìn chị cũng khiến chị cảm thấy chị ngoại tình nên mới có đứa con này đẩy em biết không hả?] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ồ, thể lần sau chị tránh xa anh đẹp trai nhà giàu nhà em ra nhé, anh ấy tự trách lắm.]
[Kẹo bông gòn: ...]
[Kẹo bông gòn: Em không thấy tủi thân à? Không thể nào, lúc chị bị nôn chị khó chịu lắm, không có anh em ở bên cạnh chị cũng thấy tủi nữa.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ông đây tủi thân chết được đấy, ok?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Nhưng tủi thì cũng có tác dụng gì đâu chứ, cũng đâu phải anh ấy cố ý, em không muốn mình cứ ấm ức mãi, còn khiến anh ấy khó chịu, thế thì không ổn chút nào.]
[Kẹo bông gòn: Cố Tỉ Thành phải tu mấy kiếp mới có phúc lấy được em không biết.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đúng không, đúng không, em cũng thấy thế đấy.] [Kẹp bông gòn: Con bé ngốc này.]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook