Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-439
Chương 439: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [8]
Sở Lạc Ninh vừa lái xe vừa cười nhạo, “Chồng em mà còn sợ bị úp sọt? Đùa gì thế, cứ đợi đi.”
Tất nhiên Sở Lạc Ninh biết đám người kia sẽ quay lại, hơn nữa3anh cũng không có ý định ra tay. Cho nên khi đến bãi đỗ xe, người ta hồn nhiên dẫn vợ xuống xe, vừa đi được mấy bước đã bị bao vây. An Hinh Duyệt nhìn0đám người cầm đao lớn, không khỏi chậc chậc vài tiếng, “Nhấn phẩm của anh cũng chỉ thế này thôi.”
“Vậy chỉ có thể chứng minh cả đời này, mắt chọn người của em cũng chỉ thế5thôi.” Sở Lạc Ninh hoàn toàn không có ý định ra tay, mà tiếp tục nhìn mười mấy người kia, thản nhiên nói, “Tôi bảo này, các anh em, đi theo tôi lâu như thế, các4anh cũng đói rồi nhỉ.”
“Bớt lảm nhảm đi, hôm nay mày xía vào chuyện của Thanh Bang bọn tao, bọn tao phải chặt một cánh tay của mày.” Người đàn ông cầm đầu lớn lối, nhưng9khi nhìn sang An Hinh Duyệt lại có vẻ thèm thuồng.
“Thanh Bang hả, chúng tôi còn là Hồng Bang nè.” An Hinh Duyệt cười nhạo thành tiếng, ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Ninh, “Anh còn định mời chúng ăn cơm hả?”
An Hinh Duyệt vừa dứt lời, từ những chiếc xe xung quanh đã có mười mấy anh cảnh sát mang súng xông ra.
“Không được nhúc nhích.” An Hinh Duyệt: “...” Sở Lạc Ninh cười tươi, “Ban nãy đi vệ sinh anh đã gọi điện cho cảnh sát rồi.”
An Hinh Duyệt: “...”
“Người ta không coi anh như biến thái mà gỗ cổ lại hả?” Sao cảnh sát lại tin lời anh?
Sở Lạc Ninh vươn tay ra ôm vai vợ, “Thế là em không hiểu rồi, con người ấy mà, đến chỗ nào cũng phải có “người nhà”, như thể gọi là có người mới dễ làm việc.”
“Nghĩa là sao?”
“Lão Sở, đây là em dâu phải không, cậu đang độ xuân thì phơi phới hả?” An Hinh Duyệt đang tò mò thì một giọng nói sang sảng đã vang lên, đám người phía sau đã bị khống chế hết. Nhưng mà, đang độ xuân là cái quái gì vậy?
Sở Lạc Ninh bước tới đấm tay với người đàn ông kia, ôm An Hinh Duyệt mà giới thiệu, “Đây là bạn học cùng lớp thiếu niên với anh, hai năm trước vì bị thương mà xuất ngũ, giờ đang làm cảnh sát hình sự.”
“Anh là Thiệu Bác, chào em dâu.” Người đàn ông trông rất cao to, những cánh tay bên phải tự dưng thõng xuống, An Hinh Duyệt khựng lại, bỗng chốc hiểu ra ngay.
“Chào anh, em là...”
“An Hinh Duyệt phải không, mùa xuân của thằng cha này. Năm đó cả đám bọn anh đều biết em, thằng nhóc này năm đó mới có tí tuổi đã luôn miệng kêu mình có vợ rồi.”
An Hinh Duyệt: “...”
An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Ninh, mặt mày hớn hở, không ngờ trong lòng anh, cô lại có địa vị quan trọng như vậy.
Đúng là Ngày xuân rực rỡ ơi đẹp ấy. “Lắm lời thế, bắt cho anh một đám rồi đây, tính cảm ơn em thế nào?” Sở Lạc Ninh không hề khách sáo.
“Ăn cơm đi, mời chú một bữa được chưa, nhìn cái thằng cha nhỏ mọn này đi, muốn bòn một bữa cơm của tôi thôi chứ gì? Trưa mai, ngay khách sạn này, mời cậu ấm ăn cơm, được chưa.” Thiệu Bác cười hừ hừ.
“Thể thì bắt buộc phải được rồi, trưa mai đấy nhé.” Sở Lạc Ninh cười cười tạm biệt chiến hữu, sau đó dẫn An Hinh Duyệt quay về. Vì sự xuất hiện của Thiệu Bác mà tâm tình An Hinh Duyệt tốt chưa từng thấy, chút không vui lúc trước cũng đã biến mất tăm.
Cô là mùa xuân giữa đất trời của anh.
Nói như vậy trước mặt người khác, sao không nói trước mặt cô nhỉ. Sau khi hai người về đến phòng khách sạn, An Hinh Duyệt ôm lấy anh từ đằng sau mà làm nũng, “Anh chẳng chịu nói với em mấy câu dễ nghe như thể bao giờ.”
Sở Lạc Ninh cõng cô lên, vừa thay dép vừa cởi giày cho cô, “Nói gì cơ?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh vừa lái xe vừa cười nhạo, “Chồng em mà còn sợ bị úp sọt? Đùa gì thế, cứ đợi đi.”
Tất nhiên Sở Lạc Ninh biết đám người kia sẽ quay lại, hơn nữa3anh cũng không có ý định ra tay. Cho nên khi đến bãi đỗ xe, người ta hồn nhiên dẫn vợ xuống xe, vừa đi được mấy bước đã bị bao vây. An Hinh Duyệt nhìn0đám người cầm đao lớn, không khỏi chậc chậc vài tiếng, “Nhấn phẩm của anh cũng chỉ thế này thôi.”
“Vậy chỉ có thể chứng minh cả đời này, mắt chọn người của em cũng chỉ thế5thôi.” Sở Lạc Ninh hoàn toàn không có ý định ra tay, mà tiếp tục nhìn mười mấy người kia, thản nhiên nói, “Tôi bảo này, các anh em, đi theo tôi lâu như thế, các4anh cũng đói rồi nhỉ.”
“Bớt lảm nhảm đi, hôm nay mày xía vào chuyện của Thanh Bang bọn tao, bọn tao phải chặt một cánh tay của mày.” Người đàn ông cầm đầu lớn lối, nhưng9khi nhìn sang An Hinh Duyệt lại có vẻ thèm thuồng.
“Thanh Bang hả, chúng tôi còn là Hồng Bang nè.” An Hinh Duyệt cười nhạo thành tiếng, ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Ninh, “Anh còn định mời chúng ăn cơm hả?”
An Hinh Duyệt vừa dứt lời, từ những chiếc xe xung quanh đã có mười mấy anh cảnh sát mang súng xông ra.
“Không được nhúc nhích.” An Hinh Duyệt: “...” Sở Lạc Ninh cười tươi, “Ban nãy đi vệ sinh anh đã gọi điện cho cảnh sát rồi.”
An Hinh Duyệt: “...”
“Người ta không coi anh như biến thái mà gỗ cổ lại hả?” Sao cảnh sát lại tin lời anh?
Sở Lạc Ninh vươn tay ra ôm vai vợ, “Thế là em không hiểu rồi, con người ấy mà, đến chỗ nào cũng phải có “người nhà”, như thể gọi là có người mới dễ làm việc.”
“Nghĩa là sao?”
“Lão Sở, đây là em dâu phải không, cậu đang độ xuân thì phơi phới hả?” An Hinh Duyệt đang tò mò thì một giọng nói sang sảng đã vang lên, đám người phía sau đã bị khống chế hết. Nhưng mà, đang độ xuân là cái quái gì vậy?
Sở Lạc Ninh bước tới đấm tay với người đàn ông kia, ôm An Hinh Duyệt mà giới thiệu, “Đây là bạn học cùng lớp thiếu niên với anh, hai năm trước vì bị thương mà xuất ngũ, giờ đang làm cảnh sát hình sự.”
“Anh là Thiệu Bác, chào em dâu.” Người đàn ông trông rất cao to, những cánh tay bên phải tự dưng thõng xuống, An Hinh Duyệt khựng lại, bỗng chốc hiểu ra ngay.
“Chào anh, em là...”
“An Hinh Duyệt phải không, mùa xuân của thằng cha này. Năm đó cả đám bọn anh đều biết em, thằng nhóc này năm đó mới có tí tuổi đã luôn miệng kêu mình có vợ rồi.”
An Hinh Duyệt: “...”
An Hinh Duyệt ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Ninh, mặt mày hớn hở, không ngờ trong lòng anh, cô lại có địa vị quan trọng như vậy.
Đúng là Ngày xuân rực rỡ ơi đẹp ấy. “Lắm lời thế, bắt cho anh một đám rồi đây, tính cảm ơn em thế nào?” Sở Lạc Ninh không hề khách sáo.
“Ăn cơm đi, mời chú một bữa được chưa, nhìn cái thằng cha nhỏ mọn này đi, muốn bòn một bữa cơm của tôi thôi chứ gì? Trưa mai, ngay khách sạn này, mời cậu ấm ăn cơm, được chưa.” Thiệu Bác cười hừ hừ.
“Thể thì bắt buộc phải được rồi, trưa mai đấy nhé.” Sở Lạc Ninh cười cười tạm biệt chiến hữu, sau đó dẫn An Hinh Duyệt quay về. Vì sự xuất hiện của Thiệu Bác mà tâm tình An Hinh Duyệt tốt chưa từng thấy, chút không vui lúc trước cũng đã biến mất tăm.
Cô là mùa xuân giữa đất trời của anh.
Nói như vậy trước mặt người khác, sao không nói trước mặt cô nhỉ. Sau khi hai người về đến phòng khách sạn, An Hinh Duyệt ôm lấy anh từ đằng sau mà làm nũng, “Anh chẳng chịu nói với em mấy câu dễ nghe như thể bao giờ.”
Sở Lạc Ninh cõng cô lên, vừa thay dép vừa cởi giày cho cô, “Nói gì cơ?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com