Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-440
Chương 440: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [9]
An Hinh Duyệt cắn một nhát lên cổ anh, “Anh nói xem?” 4 - Sở Lạc Ninh khẽ thở dài, sau đó mới bảo, “Vợ anh chẳng cần khen cũng là người tốt nhất rồi.”
“Nhưng nếu anh khen em em sẽ rất vui.” An Hinh Duyệt buồn bực nói, nghĩ gì đó mà thêm một câu, “Cô gái nào cũng thích được người mình thích khen mà.” Sở Lạc Ninh khẽ cười thành tiếng,3cõng cô đi tới bên giường, thả cô xuống, quay người đối mặt với cô, chống hai tay bên người cổ rồi lên tiếng, “Vợ à, mỗi đôi vợ chồng có cách chung sống riêng, nếu chúng ta cứ mãi ngưỡng mộ điểm tốt của người khác, sẽ chỉ thấy mình không hạnh phúc thôi.”
An Hinh Duyệt khẽ cúi đầu, “Nhưng hâm mộ người khác là vì từ trong nội tâm chúng ta mong0muốn có được điều ấy.” Sở Lạc Ninh khựng lại, nâng cằm An Hinh Duyệt lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh. An Hinh Duyệt lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, lí nhí bảo, “Có ai không phải là công chúa nhỏ đầu cơ chứ.”
Sở Lạc Ninh bật cười, ngồi lên giường ôm vợ mình vào lòng, dịu dàng dễ dàng, “Trạng thái nữ hoàng và công chúa của em chuyển đổi hơi5bị nhanh, em phải để anh học cách thích ứng từ từ chứ? Em nghĩ tới dáng vẻ đứng trên thao trường còn đàn ông hơn cả anh của em đi, anh có dám ôm em mà gọi bảo bối ơi, bé cưng ai không?”
Sở Lạc Ninh vừa dứt lời đã bị An Hinh Duyệt tát một phát ngang mặt, “Anh có thể buồn nôn hơn được nữa không?
Bảo bối, bé cưng?
Nghĩ thôi đã4thấy rợn từ đầu đến chân rồi.
Sở Lạc Ninh càng cười tươi hơn, ôm vợ mình mà đung đưa qua lại, “Anh phải học một số điểm từ Cố Tỉ Thành, nhưng chúng ta cũng không thể rập khuôn được. Dù sao em và Bao Đậu không phải cùng một dạng người, con bé là cái kiểu được khen một câu là muốn lên trời, chúng mình là người có nội hàm em à.”
“Em9cảm thấy em nhất định phải nói câu này cho Bao Đậu biết.” An Hinh Duyệt nghiêm túc nói. Sở Lạc Ninh: “...” “Có ai dìm chồng mình như em không?” Sở Lạc Ninh nói rồi cắn nhẹ một cái trên chóp mũi An Hinh Duyệt, “Cả đời này anh cũng chỉ dây dưa với một người phụ nữ là em thôi, em còn sợ cái gì?” Sở Lạc Ninh khẽ cười.
“Ừm, lúc không có ai, lúc tan làm với lúc ở nhà, em muốn làm công chúa nhỏ.” An Hinh Duyệt nghiêm túc nói, “Phải thương em như ngày xưa anh thương em ấy.” Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng đẩy cô ngã ra giường rồi bảo, “Anh nói cho em biết, chuyện lớn nhất mà anh đã làm sai trong cuộc đời mình là năm đó để em theo nghiệp lính, cứ yên lành làm công chúa nhỏ không được chắc?” An Hinh Duyệt cũng không tức giận, chỉ nằm trên giường, không ngồi dậy, đung đưa hai chân nhìn người đang đi tới đi lui kia, “Anh đi tìm Doraemon mượn cỗ máy thời gian đi.” Sở Lạc Ninh vươn tay đánh một cái lên mông cô, sau đó bế cô vào phòng tắm, kiểu gì cũng phải tắm rửa cái đã.
“Hày, anh nói xem, ngày mai liệu Tống Minh Phong có xuất hiện không?” An Hinh Duyệt đung đưa chân hỏi. Sở Lạc Ninh “hờ” một tiếng, không đưa ra đáp án. An Hinh Duyệt cũng không biết tiếng hờ của anh rốt cuộc nghĩa là gì. “Nếu như cậu ta không đến, vậy thì anh việc lớn chưa thành, sau này làm sao đi chỗ khác cướp người được?” An Hinh Duyệt tiếp tục đả kích anh.
“An Hinh Duyệt, anh nói thật với em nhé, nếu em không phải vì anh, chắc bây giờ anh đã ném em từ tầng mười tám xuống rồi.” Sở Lạc Ninh nhìn vợ mình, lạnh lẽo phát biểu.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt cắn một nhát lên cổ anh, “Anh nói xem?” 4 - Sở Lạc Ninh khẽ thở dài, sau đó mới bảo, “Vợ anh chẳng cần khen cũng là người tốt nhất rồi.”
“Nhưng nếu anh khen em em sẽ rất vui.” An Hinh Duyệt buồn bực nói, nghĩ gì đó mà thêm một câu, “Cô gái nào cũng thích được người mình thích khen mà.” Sở Lạc Ninh khẽ cười thành tiếng,3cõng cô đi tới bên giường, thả cô xuống, quay người đối mặt với cô, chống hai tay bên người cổ rồi lên tiếng, “Vợ à, mỗi đôi vợ chồng có cách chung sống riêng, nếu chúng ta cứ mãi ngưỡng mộ điểm tốt của người khác, sẽ chỉ thấy mình không hạnh phúc thôi.”
An Hinh Duyệt khẽ cúi đầu, “Nhưng hâm mộ người khác là vì từ trong nội tâm chúng ta mong0muốn có được điều ấy.” Sở Lạc Ninh khựng lại, nâng cằm An Hinh Duyệt lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh. An Hinh Duyệt lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, lí nhí bảo, “Có ai không phải là công chúa nhỏ đầu cơ chứ.”
Sở Lạc Ninh bật cười, ngồi lên giường ôm vợ mình vào lòng, dịu dàng dễ dàng, “Trạng thái nữ hoàng và công chúa của em chuyển đổi hơi5bị nhanh, em phải để anh học cách thích ứng từ từ chứ? Em nghĩ tới dáng vẻ đứng trên thao trường còn đàn ông hơn cả anh của em đi, anh có dám ôm em mà gọi bảo bối ơi, bé cưng ai không?”
Sở Lạc Ninh vừa dứt lời đã bị An Hinh Duyệt tát một phát ngang mặt, “Anh có thể buồn nôn hơn được nữa không?
Bảo bối, bé cưng?
Nghĩ thôi đã4thấy rợn từ đầu đến chân rồi.
Sở Lạc Ninh càng cười tươi hơn, ôm vợ mình mà đung đưa qua lại, “Anh phải học một số điểm từ Cố Tỉ Thành, nhưng chúng ta cũng không thể rập khuôn được. Dù sao em và Bao Đậu không phải cùng một dạng người, con bé là cái kiểu được khen một câu là muốn lên trời, chúng mình là người có nội hàm em à.”
“Em9cảm thấy em nhất định phải nói câu này cho Bao Đậu biết.” An Hinh Duyệt nghiêm túc nói. Sở Lạc Ninh: “...” “Có ai dìm chồng mình như em không?” Sở Lạc Ninh nói rồi cắn nhẹ một cái trên chóp mũi An Hinh Duyệt, “Cả đời này anh cũng chỉ dây dưa với một người phụ nữ là em thôi, em còn sợ cái gì?” Sở Lạc Ninh khẽ cười.
“Ừm, lúc không có ai, lúc tan làm với lúc ở nhà, em muốn làm công chúa nhỏ.” An Hinh Duyệt nghiêm túc nói, “Phải thương em như ngày xưa anh thương em ấy.” Sở Lạc Ninh nhẹ nhàng đẩy cô ngã ra giường rồi bảo, “Anh nói cho em biết, chuyện lớn nhất mà anh đã làm sai trong cuộc đời mình là năm đó để em theo nghiệp lính, cứ yên lành làm công chúa nhỏ không được chắc?” An Hinh Duyệt cũng không tức giận, chỉ nằm trên giường, không ngồi dậy, đung đưa hai chân nhìn người đang đi tới đi lui kia, “Anh đi tìm Doraemon mượn cỗ máy thời gian đi.” Sở Lạc Ninh vươn tay đánh một cái lên mông cô, sau đó bế cô vào phòng tắm, kiểu gì cũng phải tắm rửa cái đã.
“Hày, anh nói xem, ngày mai liệu Tống Minh Phong có xuất hiện không?” An Hinh Duyệt đung đưa chân hỏi. Sở Lạc Ninh “hờ” một tiếng, không đưa ra đáp án. An Hinh Duyệt cũng không biết tiếng hờ của anh rốt cuộc nghĩa là gì. “Nếu như cậu ta không đến, vậy thì anh việc lớn chưa thành, sau này làm sao đi chỗ khác cướp người được?” An Hinh Duyệt tiếp tục đả kích anh.
“An Hinh Duyệt, anh nói thật với em nhé, nếu em không phải vì anh, chắc bây giờ anh đã ném em từ tầng mười tám xuống rồi.” Sở Lạc Ninh nhìn vợ mình, lạnh lẽo phát biểu.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook