Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-472
Chương 472: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [41]
Buổi tối, Sở Lạc Nhất kể chuyện này như kể chuyện cười cho Cố Tỉ Thành nghe, Cố Tỉ Thành ở đầu dây bên kia không hề lên tiếng, Sở Lạc Nhất gửi liền lúc mấy cái sticker, gửi thêm một meme người da đen nghi vấn cho anh. [Lạc Thần: Lại không thấy đâu nữa rồi?]
[Lạc Thần: Ban nay vẫn còn đây mà.]
[Lạc Thần: Còn ở đây thì họ một tiếng đi coi.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Khụ.]
[Lạc Thần: ...) [Lạc Thần Cái đậu.]
[Lạc Thần: Anh bị động kinh đấy à?] Anh đẹp trai nhà giàu: Hay là em ở nhà chuyên tâm vẽ tranh đi, đừng nghĩ đến chuyện tìm công việc nữa.]
[Lạc Thần: Anh giai, ở nhà thì vẽ ra được cái gì?] [Lạc Thần: Em mà vẽ tranh tiếp thì lại chạy khắp thế giới, anh trông con chắc?]
[Anh đẹp trai nhà giàu: ...]
[Lạc Thần: Em coi như chuyện cười để kể với anh, sao anh còn tưởng thật, giờ cuộc sống0của em cũng rất ổn mà.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Vậy một năm ra ngoài lấy cảnh một lần nhé?
[Lạc Thần: Anh cút đi...)
[Lạc Thần: Anh không nghe em nói gì hả, nói đi, có phải anh không yêu em nữa không?
[Anh đẹp trai nhà giàu: Ôm ôm hôn hôn bế cao cao?] [Lạc Thần: Xí...] [Lạc Thần: Dù sao em đã nói với anh rồi đấy, em từ chức rồi, mấy tháng tới anh nhớ mà nuôi em.]
[Anh đẹp trai nhà giàu:5Nuôi, nuôi cả đời luôn.]
[Lạc Thần: Lúc trước bé Triệu Mập đề nghị em mở một khóa học online gì đó.]
Anh đẹp trai nhà giàu: Hay là anh bảo ba mở cho em một học viện mỹ thuật nhé?]
[Lạc Thần: Cái quái gì thế?]
[Lạc Thần: Học viện?]
[Lạc Thần: Anh đẹp trai à anh thật lắm tiền.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Nhà họ Cố chẳng có cái gì ngoài đống tiền tiêu mãi không hết.]
[Lạc Thần: Xí, có phải của anh đâu.]
[Anh đẹp trai4nhà giàu: Sao lại không phải của anh, ông già anh có mỗi thằng con trai này, có ai khác để cho đâu.]
[Lạc Thần: ...]
Sở Lạc Nhất ôm điện thoại lăn vài vòng trên giường, nghĩ tới chuyện ông ngoại qua đời cũng hơn một tháng rồi, cô và Cố Tước Tỉ từ lần gặp ấy đã không còn gặp nhau nữa. [Anh đẹp trai nhà giàu: Gọi là học viện mỹ thuật Lạc Nhất thì sao nhỉ?] [Lạc Thần: Chẳng ra làm9sao!]
[Lạc Thần: Anh đừng lên cơn nữa, em cảm thấy khóa học trên mạng cũng rất ổn.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Nhắc nhở chân tình một chút, mạng quân đội không cho phép nhiều người truy cập thể đâu.]
[Lạc Thần: ...] [Lạc Thần: Quên khuấy mất chuyện này.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Cho nên em có hai lựa chọn, hoặc là mỗi năm chọn ra đôi ba tháng ra ngoài lấy cảnh, sau đó tiếp tục vẽ tranh, hai là mở một học viện mỹ thuật.]
[Lạc Thần: Mở em gái anh ấy mà mở.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Em muốn mở em gái anh, chuyện này tuyệt đối không được.] [Lạc Thần: ..] [Anh đẹp trai nhà giàu: Thế thì tiếp tục vẽ tranh] [Lạc Thần: Anh trông con hả?] [Anh đẹp trai nhà giàu: Có gì đâu mà xoắn?]
Sở Lạc Nhất ôm điện thoại bật cười, quay đầu lại nhìn tấm ảnh đặt trên bàn, là ảnh chụp cô lĩnh giải từ năm nào đó mà cô không còn nhớ nữa.
Cảm giác ấy cứ như đã là chuyện từ thế kỷ trước. [Anh đẹp trai nhà giàu: Bảo bối, anh nói thật đấy, em không thể vì gia đình này mà hủy hoại tất cả của mình, đúng không nào?] [Lạc Thần: Em cảm thấy bây giờ em rất ổn.)
[Anh đẹp trai nhà giàu: Cho em ba phút tiếp tục giả khùng.] [Lạc Thần: Ha ha ha, người hiểu em đúng là chỉ có chồng em.)
[Lạc Thần: Nhưng chuyện này em vẫn đang nghĩ, con trai anh gọi em rồi, để em đi xem nó làm gì.]
Sở Lạc Nhất nói rồi vội vàng đặt điện thoại xuống, bước ra ngoài.
Tiểu Quỷ Quỷ đang lái xe ô tô đồ chơi trong phòng khách, nhìn thấy mẹ mình bước ra lập tức nói ngay, “Mẹ ơi, con đói rồi.”
“Không phải vừa mới ăn tối à?” Sở Lạc Nhất nói thì nói vậy nhưng vẫn đi pha sữa cho con trai.
“Nhưng Bảo Bảo đang phát triển mà.” Tiểu Quỷ Quỷ hùng hồn gân cổ nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Buổi tối, Sở Lạc Nhất kể chuyện này như kể chuyện cười cho Cố Tỉ Thành nghe, Cố Tỉ Thành ở đầu dây bên kia không hề lên tiếng, Sở Lạc Nhất gửi liền lúc mấy cái sticker, gửi thêm một meme người da đen nghi vấn cho anh. [Lạc Thần: Lại không thấy đâu nữa rồi?]
[Lạc Thần: Ban nay vẫn còn đây mà.]
[Lạc Thần: Còn ở đây thì họ một tiếng đi coi.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Khụ.]
[Lạc Thần: ...) [Lạc Thần
[Lạc Thần: Anh bị động kinh đấy à?] Anh đẹp trai nhà giàu: Hay là em ở nhà chuyên tâm vẽ tranh đi, đừng nghĩ đến chuyện tìm công việc nữa.]
[Lạc Thần: Anh giai, ở nhà thì vẽ ra được cái gì?] [Lạc Thần: Em mà vẽ tranh tiếp thì lại chạy khắp thế giới, anh trông con chắc?]
[Anh đẹp trai nhà giàu: ...]
[Lạc Thần: Em coi như chuyện cười để kể với anh, sao anh còn tưởng thật, giờ cuộc sống0của em cũng rất ổn mà.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Vậy một năm ra ngoài lấy cảnh một lần nhé?
[Lạc Thần: Anh cút đi...)
[Lạc Thần: Anh không nghe em nói gì hả, nói đi, có phải anh không yêu em nữa không?
[Anh đẹp trai nhà giàu: Ôm ôm hôn hôn bế cao cao?] [Lạc Thần: Xí...] [Lạc Thần: Dù sao em đã nói với anh rồi đấy, em từ chức rồi, mấy tháng tới anh nhớ mà nuôi em.]
[Anh đẹp trai nhà giàu:5Nuôi, nuôi cả đời luôn.]
[Lạc Thần: Lúc trước bé Triệu Mập đề nghị em mở một khóa học online gì đó.]
Anh đẹp trai nhà giàu: Hay là anh bảo ba mở cho em một học viện mỹ thuật nhé?]
[Lạc Thần: Cái quái gì thế?]
[Lạc Thần: Học viện?]
[Lạc Thần: Anh đẹp trai à anh thật lắm tiền.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Nhà họ Cố chẳng có cái gì ngoài đống tiền tiêu mãi không hết.]
[Lạc Thần: Xí, có phải của anh đâu.]
[Anh đẹp trai4nhà giàu: Sao lại không phải của anh, ông già anh có mỗi thằng con trai này, có ai khác để cho đâu.]
[Lạc Thần: ...]
Sở Lạc Nhất ôm điện thoại lăn vài vòng trên giường, nghĩ tới chuyện ông ngoại qua đời cũng hơn một tháng rồi, cô và Cố Tước Tỉ từ lần gặp ấy đã không còn gặp nhau nữa. [Anh đẹp trai nhà giàu: Gọi là học viện mỹ thuật Lạc Nhất thì sao nhỉ?] [Lạc Thần: Chẳng ra làm9sao!]
[Lạc Thần: Anh đừng lên cơn nữa, em cảm thấy khóa học trên mạng cũng rất ổn.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Nhắc nhở chân tình một chút, mạng quân đội không cho phép nhiều người truy cập thể đâu.]
[Lạc Thần: ...] [Lạc Thần: Quên khuấy mất chuyện này.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Cho nên em có hai lựa chọn, hoặc là mỗi năm chọn ra đôi ba tháng ra ngoài lấy cảnh, sau đó tiếp tục vẽ tranh, hai là mở một học viện mỹ thuật.]
[Lạc Thần: Mở em gái anh ấy mà mở.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Em muốn mở em gái anh, chuyện này tuyệt đối không được.] [Lạc Thần: ..] [Anh đẹp trai nhà giàu: Thế thì tiếp tục vẽ tranh] [Lạc Thần: Anh trông con hả?] [Anh đẹp trai nhà giàu: Có gì đâu mà xoắn?]
Sở Lạc Nhất ôm điện thoại bật cười, quay đầu lại nhìn tấm ảnh đặt trên bàn, là ảnh chụp cô lĩnh giải từ năm nào đó mà cô không còn nhớ nữa.
Cảm giác ấy cứ như đã là chuyện từ thế kỷ trước. [Anh đẹp trai nhà giàu: Bảo bối, anh nói thật đấy, em không thể vì gia đình này mà hủy hoại tất cả của mình, đúng không nào?] [Lạc Thần: Em cảm thấy bây giờ em rất ổn.)
[Anh đẹp trai nhà giàu: Cho em ba phút tiếp tục giả khùng.] [Lạc Thần: Ha ha ha, người hiểu em đúng là chỉ có chồng em.)
[Lạc Thần: Nhưng chuyện này em vẫn đang nghĩ, con trai anh gọi em rồi, để em đi xem nó làm gì.]
Sở Lạc Nhất nói rồi vội vàng đặt điện thoại xuống, bước ra ngoài.
Tiểu Quỷ Quỷ đang lái xe ô tô đồ chơi trong phòng khách, nhìn thấy mẹ mình bước ra lập tức nói ngay, “Mẹ ơi, con đói rồi.”
“Không phải vừa mới ăn tối à?” Sở Lạc Nhất nói thì nói vậy nhưng vẫn đi pha sữa cho con trai.
“Nhưng Bảo Bảo đang phát triển mà.” Tiểu Quỷ Quỷ hùng hồn gân cổ nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com