Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-510
Chương 510: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[79]
Sở Lạc Nhất: “...”
Cô nhớ hình như Cố Tỉ Thành đã từng hỏi cô có thích đàn ông hút thuốc hay không, lúc đó cô đã nói như chém định chặt sắt là không thích, bởi vì nhà cô chẳng ai hút cả.
Lúc đó, hẳn là Cố Tỉ Thành vừa mới vào bộ đội không được bao lâu.
Người đàn ông của cô, đúng là chỗ nào cũng khiến3cô bất ngờ.
“Anh không hiểu đâu.” Sở Lạc Nhất cười tít mắt nói, chỉ đường cho La Phong, “Hôm nay anh suy nghĩ thông suốt rồi hả? Cho nên bây giờ có thể nói được chưa?” Sở Lạc Nhất hỏi.
Bởi vì hôm qua La Phong nói với cô tâm trạng đang khá hỗn loạn nên hôm nay sẽ kể chuyện với cô.
La Phong liếc nhìn Sở Lạc Nhất,0tiếp tục lái xe, “Câu chuyện này hơi dài.”
“Không sao, con đường này cũng dài, chắc là đủ cho anh kể.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.
La Phong:“...”
“Cô đúng là giống hệt Cổ đại, lúc nào cũng có thể khiến người ta muốn bóp chết.”
“Ừ, cái này gọi là tướng phu thê.”
“Có thể ngừng khoe khoang tình tứ được không?” La Phong ghét bỏ nói. Sở Lạc Nhất5cười tủm tỉm, bọn họ vốn dĩ ngọt ngào như mật thể đẩy có được không hả? “Cô biết là chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ rồi đúng không.”
Sở Lạc Nhất biết, anh ta bắt đầu kể chuyện rồi.
Kỳ thực phần lớn câu chuyện không khác biệt lắm với những gì Sở Lạc Nhất nghe được từ trước, cùng với có nhiều điểm do cô nghĩ4ra, cũng không khác là mấy. Chờ La Phong nói xong, Sở Lạc Nhất mới mở miệng hỏi: “Thực ra tôi muốn hỏi anh một câu, anh nghĩ Cảnh Hân là người thế nào?”
“Cô ấy rất ngốc, rất ngây thơ.” Lúc nói chuyện, trên gương mặt La Phong có chút bất đắc dĩ, nhiều hơn cả là thê lương. Sở Lạc Nhất không nói gì.
La Phong tiếp tục9nói: “Cô ấy rất ít khi tranh giành cái gì. Lúc Tây Tây gặp chuyện không may, chúng tôi chẳng ai nghĩ tới là cô ấy làm.”
“Vậy ai nói cho mấy người biết là cô ấy làm?”
“Chính cô ấy.” La Phong đau đớn mở miệng. Sở Lạc Nhất lại cười, “Vậy thì kỳ thật, cô ấy chưa chính miệng thừa nhận đúng không, từ đầu tới cuối đều là do mấy người đương nhiên cho là vậy.”
“Gì kia?” La Phong sửng sốt một chút, “Cô ấy...” Anh ta vốn định nói gì đó, lại đột nhiên nghĩ tới, trước đây anh ta đưa Cảnh Hân ra ngoài cũng vì chuyện này, nhưng Cảnh Hân chưa từng mở miệng nói rằng chuyện đó là do cô làm, “Nhưng cô ấy chưa từng phản bác lại.”
“Đó là bởi vì bản thân cô ấy đã hướng nội, đã tự ti, nhưng lại bị mọi người cho là đương nhiên đổ oan, cô ấy không phải là không phản bác, mà là không biết nên phản bác thế nào. Mà anh còn quá đáng hơn, anh cảm thấy anh cùng chết với cô ấy là cùng nhau gánh trách nhiệm sao? Anh đang đẩy thẳng cô ấy xuống vực sâu đấy.” Sở Lạc Nhất trợn mắt nói, thấy La Phong dừng xe lại, “Tôi không biết có phải thật hay không, nhưng cảm giác của tôi mách bảo rằng, tất cả các anh đều nợ Cảnh Hân một lời giải thích. Hôm nay cho dù cô ấy có thực sự muốn nhảy ra bóp chết anh, đó cũng là trừng phạt đúng tội.”
Sở Lạc Nhất nói xong liền mở cửa xuống xe, La Phong vẫn ngồi trên xe, không ai biết anh ta đang suy nghĩ gì.
Sở Lạc Nhất đi mấy bước, nhìn người đàn ông vẫn ngồi trên xe, lại quay lại, một tay đặt trên nóc xe, “Giờ có muốn tự trách đến chết cũng là chuyện sau khi anh tìm được người ta, nói xin lỗi người ta đã. Anh có chắc là hôm nay muốn lên núi với tôi không? Anh như thế này, tôi không cảm thấy anh có thể nhìn ra cái gì được đâu.”
La Phong ngẩng đầu, nhìn Sở Lạc Nhất: “Cô chưa từng nghi ngờ Cố Tỉ Thành à? Cho dù chỉ là cảm giác trong nháy mắt?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất: “...”
Cô nhớ hình như Cố Tỉ Thành đã từng hỏi cô có thích đàn ông hút thuốc hay không, lúc đó cô đã nói như chém định chặt sắt là không thích, bởi vì nhà cô chẳng ai hút cả.
Lúc đó, hẳn là Cố Tỉ Thành vừa mới vào bộ đội không được bao lâu.
Người đàn ông của cô, đúng là chỗ nào cũng khiến3cô bất ngờ.
“Anh không hiểu đâu.” Sở Lạc Nhất cười tít mắt nói, chỉ đường cho La Phong, “Hôm nay anh suy nghĩ thông suốt rồi hả? Cho nên bây giờ có thể nói được chưa?” Sở Lạc Nhất hỏi.
Bởi vì hôm qua La Phong nói với cô tâm trạng đang khá hỗn loạn nên hôm nay sẽ kể chuyện với cô.
La Phong liếc nhìn Sở Lạc Nhất,0tiếp tục lái xe, “Câu chuyện này hơi dài.”
“Không sao, con đường này cũng dài, chắc là đủ cho anh kể.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.
La Phong:“...”
“Cô đúng là giống hệt Cổ đại, lúc nào cũng có thể khiến người ta muốn bóp chết.”
“Ừ, cái này gọi là tướng phu thê.”
“Có thể ngừng khoe khoang tình tứ được không?” La Phong ghét bỏ nói. Sở Lạc Nhất5cười tủm tỉm, bọn họ vốn dĩ ngọt ngào như mật thể đẩy có được không hả? “Cô biết là chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ rồi đúng không.”
Sở Lạc Nhất biết, anh ta bắt đầu kể chuyện rồi.
Kỳ thực phần lớn câu chuyện không khác biệt lắm với những gì Sở Lạc Nhất nghe được từ trước, cùng với có nhiều điểm do cô nghĩ4ra, cũng không khác là mấy. Chờ La Phong nói xong, Sở Lạc Nhất mới mở miệng hỏi: “Thực ra tôi muốn hỏi anh một câu, anh nghĩ Cảnh Hân là người thế nào?”
“Cô ấy rất ngốc, rất ngây thơ.” Lúc nói chuyện, trên gương mặt La Phong có chút bất đắc dĩ, nhiều hơn cả là thê lương. Sở Lạc Nhất không nói gì.
La Phong tiếp tục9nói: “Cô ấy rất ít khi tranh giành cái gì. Lúc Tây Tây gặp chuyện không may, chúng tôi chẳng ai nghĩ tới là cô ấy làm.”
“Vậy ai nói cho mấy người biết là cô ấy làm?”
“Chính cô ấy.” La Phong đau đớn mở miệng. Sở Lạc Nhất lại cười, “Vậy thì kỳ thật, cô ấy chưa chính miệng thừa nhận đúng không, từ đầu tới cuối đều là do mấy người đương nhiên cho là vậy.”
“Gì kia?” La Phong sửng sốt một chút, “Cô ấy...” Anh ta vốn định nói gì đó, lại đột nhiên nghĩ tới, trước đây anh ta đưa Cảnh Hân ra ngoài cũng vì chuyện này, nhưng Cảnh Hân chưa từng mở miệng nói rằng chuyện đó là do cô làm, “Nhưng cô ấy chưa từng phản bác lại.”
“Đó là bởi vì bản thân cô ấy đã hướng nội, đã tự ti, nhưng lại bị mọi người cho là đương nhiên đổ oan, cô ấy không phải là không phản bác, mà là không biết nên phản bác thế nào. Mà anh còn quá đáng hơn, anh cảm thấy anh cùng chết với cô ấy là cùng nhau gánh trách nhiệm sao? Anh đang đẩy thẳng cô ấy xuống vực sâu đấy.” Sở Lạc Nhất trợn mắt nói, thấy La Phong dừng xe lại, “Tôi không biết có phải thật hay không, nhưng cảm giác của tôi mách bảo rằng, tất cả các anh đều nợ Cảnh Hân một lời giải thích. Hôm nay cho dù cô ấy có thực sự muốn nhảy ra bóp chết anh, đó cũng là trừng phạt đúng tội.”
Sở Lạc Nhất nói xong liền mở cửa xuống xe, La Phong vẫn ngồi trên xe, không ai biết anh ta đang suy nghĩ gì.
Sở Lạc Nhất đi mấy bước, nhìn người đàn ông vẫn ngồi trên xe, lại quay lại, một tay đặt trên nóc xe, “Giờ có muốn tự trách đến chết cũng là chuyện sau khi anh tìm được người ta, nói xin lỗi người ta đã. Anh có chắc là hôm nay muốn lên núi với tôi không? Anh như thế này, tôi không cảm thấy anh có thể nhìn ra cái gì được đâu.”
La Phong ngẩng đầu, nhìn Sở Lạc Nhất: “Cô chưa từng nghi ngờ Cố Tỉ Thành à? Cho dù chỉ là cảm giác trong nháy mắt?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook