Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-512
Chương 512: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [81]
“Anh đang suy nghĩ đến lời tôi nói lúc nãy đúng không, anh đã nghĩ trong chuyện này Cảnh Hân có thể thực sự vô tội, nhưng nếu sự thực là như vậy thì tội3của anh sẽ lớn vô cùng...” Sở Lạc Nhất nói, còn làm động tác miêu tả to lớn cho La Phong xem.
La Phong hơi nhíu mày, không mở miệng nói gì. Khi Sở Lạc Nhất0lướt qua La Phong bỗng nhìn thấy một bóng trắng phía sau. Sở Lạc Nhất sửng sốt một chút, không ngờ Cảnh Hân còn theo bọn họ đến tận đây.
Xem ra Cảnh Hân thực sự5rất hận La Phong. Cô phải nghĩ cách để tự Cảnh Hân đi ra mới được. La Phong còn đang suy tư, Sở Lạc Nhất đã dẫn anh ta đến một nhà hàng gần đó,4vừa chờ cơm nước lên bàn, vừa cầm di động bắt đầu gửi tin nhắn. “Anh không ngại tôi nhắn tin cho anh đẹp trai nhà giàu nhà tôi chứ?” Sở Lạc Nhất vừa nhắn9tin vừa mở miệng hỏi.
“Tôi nhìn ra nếu tôi có nói ngại chắc cô cũng không dừng lại đâu.” La Phong lúc này cũng đã rút di động ra. Sở Lạc Nhất cười tít mắt, thừa nhận những lời này của anh ta, sau đó tiếp tục gửi tin nhắn cho anh chàng cao phú soái nhà mình.
[Lạc Thần: Cảnh Hân đi theo đến tận khu du lịch rồi, em phải làm thế nào để dụ cô tara đây?] [Anh đẹp trai nhà giàu: Em xác định La Phong đã hiểu rõ chưa? Nếu không chẳng có ý nghĩa gì.] [Lạc Thần: Em xác định...]
[Lạc Thần: Anh ta chưa nghĩ rõ ràng.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Vậy bây giờ em nói cái quỷ gì?]
[Lạc Thần: Một nữ quỷ mặc đồ trắng.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Anh chỉ cần em bảo đảm an toàn cho chính mình là được rồi.] [Lạc Thần: Tuy rằng em rất vui, nhưng em vẫn phải làm bộ làm tịch nhắc nhở anh, kia không phải anh em của anh à?] [Anh đẹp trai nhà giàu: Ờ, em không nhắc anh cũng quên mất.]
[Lạc Thần:Ha ha ha...]
“Trò chuyện vui vẻ nhỉ? Cậu ta không bận ?” La Phong nhìn Sở Lạc Nhất cười tít mắt, không nhịn được hỏi.
“Bận chứ, nhưng bạn cũng có thời gian trò chuyện với tôi một chút, cái này gọi là vắt thời gian.” Sở Lạc Nhất không buồn ngẩng đầu lên nói. La Phong chống cằm nhìn Sở Lạc Nhất, nhìn bộ dạng tươi cười của cô.
Anh bắt đầu ngưỡng mộ Cố Tỉ Thành.
Ngưỡng mộ từ đáy lòng. Nghi lại cảnh tượng chung sống giữa mình và Cảnh Hân, lúc nào cô cũng lo được lo mất, còn anh ta thì sao, đã bao giờ thực sự cho cô ấy cảm giác an toàn chưa? Mọi chuyện đến nông nỗi này, anh ta vẫn không đủ dũng khí để đối mặt với Cảnh Hân. Đối với tình cảm, anh ta thực sự không dũng cảm bằng Cố Tỉ Thành.
Cơm nước được mang lên, Sở Lạc Nhất cuối cùng cũng cất di động đi, sau đó nói chuyện về phong cảnh lúc nãy với La Phong. “Đàn anh thực sự không bao giờ định vẽ nữa à?” Sở Lạc Nhất đột nhiên hỏi.
“Có lẽ vậy.” La Phong vừa ăn cơm vừa nói.
“Có lẽ thì vẫn còn khả năng có thể tiếp tục vẽ.” Sở Lạc Nhất bĩu môi nói, “Tôi còn tưởng anh thực sự đau khổ vì tình cả đời không thể vẽ được chứ?”
La Phong:“...” Trên thế giới này, không phải quan niệm về tình cảm nào cũng giống như mấy người.” La Phong trầm giọng nói.
“Đương nhiên, chúng tôi là độc nhất vô nhị mà.” Sở Lạc Nhất kiêu ngạo nói. Lần này La Phong không nói gì, bởi vì anh ta nhận ra mình không có gì để nói.
Dù sao, lời này anh không tài nào đáp nổi. “Đàn anh nghĩ tình cảm là thứ gì, có cần lấy tình cảm của người khác ra để tham khảo không?”
Sở Lạc Nhất lại không hề định buông tha cho anh ta, lúc này cô đang cười tít mắt đặt một câu hỏi từ tận sâu trong đáy lòng.
“Cô nhóc lưu manh nhà cô đang định dạy đời tôi đấy à?” La Phong mở miệng cười hỏi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Anh đang suy nghĩ đến lời tôi nói lúc nãy đúng không, anh đã nghĩ trong chuyện này Cảnh Hân có thể thực sự vô tội, nhưng nếu sự thực là như vậy thì tội3của anh sẽ lớn vô cùng...” Sở Lạc Nhất nói, còn làm động tác miêu tả to lớn cho La Phong xem.
La Phong hơi nhíu mày, không mở miệng nói gì. Khi Sở Lạc Nhất0lướt qua La Phong bỗng nhìn thấy một bóng trắng phía sau. Sở Lạc Nhất sửng sốt một chút, không ngờ Cảnh Hân còn theo bọn họ đến tận đây.
Xem ra Cảnh Hân thực sự5rất hận La Phong. Cô phải nghĩ cách để tự Cảnh Hân đi ra mới được. La Phong còn đang suy tư, Sở Lạc Nhất đã dẫn anh ta đến một nhà hàng gần đó,4vừa chờ cơm nước lên bàn, vừa cầm di động bắt đầu gửi tin nhắn. “Anh không ngại tôi nhắn tin cho anh đẹp trai nhà giàu nhà tôi chứ?” Sở Lạc Nhất vừa nhắn9tin vừa mở miệng hỏi.
“Tôi nhìn ra nếu tôi có nói ngại chắc cô cũng không dừng lại đâu.” La Phong lúc này cũng đã rút di động ra. Sở Lạc Nhất cười tít mắt, thừa nhận những lời này của anh ta, sau đó tiếp tục gửi tin nhắn cho anh chàng cao phú soái nhà mình.
[Lạc Thần: Cảnh Hân đi theo đến tận khu du lịch rồi, em phải làm thế nào để dụ cô tara đây?] [Anh đẹp trai nhà giàu: Em xác định La Phong đã hiểu rõ chưa? Nếu không chẳng có ý nghĩa gì.] [Lạc Thần: Em xác định...]
[Lạc Thần: Anh ta chưa nghĩ rõ ràng.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Vậy bây giờ em nói cái quỷ gì?]
[Lạc Thần: Một nữ quỷ mặc đồ trắng.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Anh chỉ cần em bảo đảm an toàn cho chính mình là được rồi.] [Lạc Thần: Tuy rằng em rất vui, nhưng em vẫn phải làm bộ làm tịch nhắc nhở anh, kia không phải anh em của anh à?] [Anh đẹp trai nhà giàu: Ờ, em không nhắc anh cũng quên mất.]
[Lạc Thần:Ha ha ha...]
“Trò chuyện vui vẻ nhỉ? Cậu ta không bận ?” La Phong nhìn Sở Lạc Nhất cười tít mắt, không nhịn được hỏi.
“Bận chứ, nhưng bạn cũng có thời gian trò chuyện với tôi một chút, cái này gọi là vắt thời gian.” Sở Lạc Nhất không buồn ngẩng đầu lên nói. La Phong chống cằm nhìn Sở Lạc Nhất, nhìn bộ dạng tươi cười của cô.
Anh bắt đầu ngưỡng mộ Cố Tỉ Thành.
Ngưỡng mộ từ đáy lòng. Nghi lại cảnh tượng chung sống giữa mình và Cảnh Hân, lúc nào cô cũng lo được lo mất, còn anh ta thì sao, đã bao giờ thực sự cho cô ấy cảm giác an toàn chưa? Mọi chuyện đến nông nỗi này, anh ta vẫn không đủ dũng khí để đối mặt với Cảnh Hân. Đối với tình cảm, anh ta thực sự không dũng cảm bằng Cố Tỉ Thành.
Cơm nước được mang lên, Sở Lạc Nhất cuối cùng cũng cất di động đi, sau đó nói chuyện về phong cảnh lúc nãy với La Phong. “Đàn anh thực sự không bao giờ định vẽ nữa à?” Sở Lạc Nhất đột nhiên hỏi.
“Có lẽ vậy.” La Phong vừa ăn cơm vừa nói.
“Có lẽ thì vẫn còn khả năng có thể tiếp tục vẽ.” Sở Lạc Nhất bĩu môi nói, “Tôi còn tưởng anh thực sự đau khổ vì tình cả đời không thể vẽ được chứ?”
La Phong:“...” Trên thế giới này, không phải quan niệm về tình cảm nào cũng giống như mấy người.” La Phong trầm giọng nói.
“Đương nhiên, chúng tôi là độc nhất vô nhị mà.” Sở Lạc Nhất kiêu ngạo nói. Lần này La Phong không nói gì, bởi vì anh ta nhận ra mình không có gì để nói.
Dù sao, lời này anh không tài nào đáp nổi. “Đàn anh nghĩ tình cảm là thứ gì, có cần lấy tình cảm của người khác ra để tham khảo không?”
Sở Lạc Nhất lại không hề định buông tha cho anh ta, lúc này cô đang cười tít mắt đặt một câu hỏi từ tận sâu trong đáy lòng.
“Cô nhóc lưu manh nhà cô đang định dạy đời tôi đấy à?” La Phong mở miệng cười hỏi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook