Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-511
Chương 511: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [80]
Sở Lạc Nhất nghĩ, người anh em này chắc đang gây sự, việc này nếu như nói cho Cố Tỉ Thành, chắc anh ấy sẽ bay tới chém chết anh ta. Sở Lạc Nhất rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó rất nghiêm túc nói với anh ta: “Chưa từng,3tôi chưa từng nghi ngờ anh ấy.”
“Vì sao, mọi người lúc nào cũng nghi ngờ người khác mà.” La Phong nói, mở cửa bước xuống xe,
Sở Lạc Nhất nhìn La Phong xuống xe, hơi nghiêng đầu, “Nếu đã chọn tin tưởng anh ấy, sao còn phải nghi với chẳng ngờ?”
“Nhưng nói thì0nói vậy, thực sự có mấy người làm được, phải không?” La Phong nói, nhìn Sở Lạc Nhất xoay người đi mua vé. Sở Lạc Nhất giơ tay ra hiệu cho người bán vé mua hai tờ, sau đó quay lại nhìn La Phong: “Kỳ thực đây là sự tin tưởng đối5với chính bản thân mình thôi, tự mình lựa chọn thì phải tin tưởng. Nếu như sau đó sự thật chứng minh sự tin tưởng của anh có vấn để vậy thì chứng minh ngay từ đầu anh đã không nhìn cho rõ.”
“Không ai sẽ tự đi trách cứ chính bản thân4mình cả.” La Phong nhắc nhở.
Sở Lạc Nhất nộp tiền, cầm vé qua, đưa một tờ cho La Phong, “Có lẽ tôi không phải người rồi, ha ha ha..” Sở Lạc Nhất cười lớn, cùng La Phong đi vào khu thắng cảnh. Có điều từ lúc cô bước vào vẫn cảm thấy9sống lưng lạnh toát, giống như bị kẻ khác nhìn chằm chằm vậy.
Khu du lịch không đông cho lắm, vừa hay thích hợp để họ đến tìm hiểu nét riêng. Sở Lạc Nhất cầm di động chụp ảnh phong cảnh phía xa. La Phong đi theo sau cô, “Mẹ nuôi nói di động chụp không ra linh khí đâu.” Sở Lạc Nhất chụp xong mới quay lại nhìn, vừa nhìn vừa nói, “Tôi quay phim mà.” La Phong: “...”
Coi như anh ta chưa nói gì.
Sở Lạc Nhất quay xong mới quay đầu nhìn La Phong: “Đàn anh, đã bao lâu anh không vẽ rồi?”
La Phong cúi đầu nhìn tay phải của mình, sau đó dùng sức nắm lại một cái, mở miệng nói: “Mười năm.” “Đàn anh thật đáng thương, nhất định là không biết về nữa rồi.” Sở Lạc Nhất giả bộ thở dài nói.
La Phong:““.
Kỳ thực cô bé này rất đáng ghét.
“Đằng trước là núi tiên nữ, tuy rằng tôi không nhìn ra rốt cuộc là chỗ nào giống tiên nữ.” Sở Lạc Nhất bĩu môi, chỉ vào phía trước nói với La Phong.
“Tôi đã từng xem qua bức Thương di cô vẽ.” La Phong chỉ nhìn thoáng qua liền mở miệng nói. Sở Lạc Nhất “ô” một tiếng, sau đó nhìn về phía La Phong, “Cho nên, anh đang muốn khen tôi đấy à?”
“Tại sao lại vẽ một bức tranh như vậy?” La Phong nhìn Sở Lạc Nhất đang trèo lên một tảng đá lớn, vươn tay đỡ cô.
Sở Lạc Nhất đứng vững rồi mới nói: “Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tôi nghĩ rất nhiều người đều sẽ muốn dùng phương thức của mình để lưu lại. Mà lúc vẽ bức tranh này, vừa hay tôi bị ba tôi cấm cửa, tâm trạng vô cùng phức tạp.” Sở Lạc Nhất nói, đứng trên tảng đá lớn nhìn về phía xa, “Xem, nhìn từ đây xuống dưới, có phải tâm trạng sẽ tốt hơn không.” La Phong nhìn xuống, lại nhìn về phía Sở Lạc Nhất, “Chẳng thấy gì.”
Sở Lạc Nhất thở dài, sau đó nhảy xuống từ tảng đá, “Đó là bởi vì trong lòng anh trống rỗng. Anh nói đi, để tôi làm bác sĩ tâm lý cho anh. Đây là phúc lợi mà anh đẹp trai nhà giàu nhà tôi cũng không có đâu.”
La Phong cười nhẹ thành tiếng, “Trong suy nghĩ của cô, cho tới giờ chỉ có anh ta thôi à?”
“Đâu có, còn có ba mẹ tôi, các anh của tôi nữa mà.” Sở Lạc Nhất đương nhiên nói, “Trên thế giới này, người đàn ông đầu tiên thực lòng yêu thương tôi, là ba tôi, ha ha ha...”
Sở Lạc Nhất nói xong, vươn tay vỗ vỗ lên vai La Phong.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất nghĩ, người anh em này chắc đang gây sự, việc này nếu như nói cho Cố Tỉ Thành, chắc anh ấy sẽ bay tới chém chết anh ta. Sở Lạc Nhất rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó rất nghiêm túc nói với anh ta: “Chưa từng,3tôi chưa từng nghi ngờ anh ấy.”
“Vì sao, mọi người lúc nào cũng nghi ngờ người khác mà.” La Phong nói, mở cửa bước xuống xe,
Sở Lạc Nhất nhìn La Phong xuống xe, hơi nghiêng đầu, “Nếu đã chọn tin tưởng anh ấy, sao còn phải nghi với chẳng ngờ?”
“Nhưng nói thì0nói vậy, thực sự có mấy người làm được, phải không?” La Phong nói, nhìn Sở Lạc Nhất xoay người đi mua vé. Sở Lạc Nhất giơ tay ra hiệu cho người bán vé mua hai tờ, sau đó quay lại nhìn La Phong: “Kỳ thực đây là sự tin tưởng đối5với chính bản thân mình thôi, tự mình lựa chọn thì phải tin tưởng. Nếu như sau đó sự thật chứng minh sự tin tưởng của anh có vấn để vậy thì chứng minh ngay từ đầu anh đã không nhìn cho rõ.”
“Không ai sẽ tự đi trách cứ chính bản thân4mình cả.” La Phong nhắc nhở.
Sở Lạc Nhất nộp tiền, cầm vé qua, đưa một tờ cho La Phong, “Có lẽ tôi không phải người rồi, ha ha ha..” Sở Lạc Nhất cười lớn, cùng La Phong đi vào khu thắng cảnh. Có điều từ lúc cô bước vào vẫn cảm thấy9sống lưng lạnh toát, giống như bị kẻ khác nhìn chằm chằm vậy.
Khu du lịch không đông cho lắm, vừa hay thích hợp để họ đến tìm hiểu nét riêng. Sở Lạc Nhất cầm di động chụp ảnh phong cảnh phía xa. La Phong đi theo sau cô, “Mẹ nuôi nói di động chụp không ra linh khí đâu.” Sở Lạc Nhất chụp xong mới quay lại nhìn, vừa nhìn vừa nói, “Tôi quay phim mà.” La Phong: “...”
Coi như anh ta chưa nói gì.
Sở Lạc Nhất quay xong mới quay đầu nhìn La Phong: “Đàn anh, đã bao lâu anh không vẽ rồi?”
La Phong cúi đầu nhìn tay phải của mình, sau đó dùng sức nắm lại một cái, mở miệng nói: “Mười năm.” “Đàn anh thật đáng thương, nhất định là không biết về nữa rồi.” Sở Lạc Nhất giả bộ thở dài nói.
La Phong:““.
Kỳ thực cô bé này rất đáng ghét.
“Đằng trước là núi tiên nữ, tuy rằng tôi không nhìn ra rốt cuộc là chỗ nào giống tiên nữ.” Sở Lạc Nhất bĩu môi, chỉ vào phía trước nói với La Phong.
“Tôi đã từng xem qua bức Thương di cô vẽ.” La Phong chỉ nhìn thoáng qua liền mở miệng nói. Sở Lạc Nhất “ô” một tiếng, sau đó nhìn về phía La Phong, “Cho nên, anh đang muốn khen tôi đấy à?”
“Tại sao lại vẽ một bức tranh như vậy?” La Phong nhìn Sở Lạc Nhất đang trèo lên một tảng đá lớn, vươn tay đỡ cô.
Sở Lạc Nhất đứng vững rồi mới nói: “Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tôi nghĩ rất nhiều người đều sẽ muốn dùng phương thức của mình để lưu lại. Mà lúc vẽ bức tranh này, vừa hay tôi bị ba tôi cấm cửa, tâm trạng vô cùng phức tạp.” Sở Lạc Nhất nói, đứng trên tảng đá lớn nhìn về phía xa, “Xem, nhìn từ đây xuống dưới, có phải tâm trạng sẽ tốt hơn không.” La Phong nhìn xuống, lại nhìn về phía Sở Lạc Nhất, “Chẳng thấy gì.”
Sở Lạc Nhất thở dài, sau đó nhảy xuống từ tảng đá, “Đó là bởi vì trong lòng anh trống rỗng. Anh nói đi, để tôi làm bác sĩ tâm lý cho anh. Đây là phúc lợi mà anh đẹp trai nhà giàu nhà tôi cũng không có đâu.”
La Phong cười nhẹ thành tiếng, “Trong suy nghĩ của cô, cho tới giờ chỉ có anh ta thôi à?”
“Đâu có, còn có ba mẹ tôi, các anh của tôi nữa mà.” Sở Lạc Nhất đương nhiên nói, “Trên thế giới này, người đàn ông đầu tiên thực lòng yêu thương tôi, là ba tôi, ha ha ha...”
Sở Lạc Nhất nói xong, vươn tay vỗ vỗ lên vai La Phong.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook