Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-525
Chương 525: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [94]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: What gì cơ?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em chỉ về vẽ một chút mà còn có thể khiến cô ta hận em á?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đây là cái quái gì vậy, em đọc ít sách lắm, chị đừng có lừa em.] An Hinh Duyệt chìa câu chat của Sở Lạc Nhất ra cho Sở Lạc Ninh xem, anh nhìn câu “what gì cơ?” cực kỳ chói mắt kia chỉ muốn nói một câu em gái nhà mình đúng thật là ít học.
“Nói cho nó biết, Cảnh Hân cũng3đã từng học mỹ thuật, thậm chí còn có thể nói là có thành tựu không nhỏ.” Sở Lạc Ninh vừa ăn cơm vừa nói.
An Hinh Duyệt gõ nguyên văn cầu của Sở Lạc Ninh không xót một chữ nào rồi gửi cho Sở Lạc Nhất. Vậy nên hiện giờ Sở Lạc Nhất đang ngơ ngác gục xuống bàn. Cô đây là đang ngồi trong nhà mà họa vẫn rơi từ trên trời xuống sao? Hơn nữa cái họa này còn rơi một cách rất vô lý nữa chứ.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em cần yên tĩnh.]
Chưa bao giờ0cô muốn yên tĩnh như lúc này. Cô đã đắc tội với ai chứ? Tại sao phải đối xử với cô như vậy? [Kẹo bông gòn: Cho nên chuyện này phải nói là người ta không quay về vì muốn trả thù, mà là quay về vì em đó.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em thật sự không quen biết cô ta mà. Trước đây sư phụ của em cũng chưa bao giờ đề cập đến cô ta cả, kể cả La Phong em cũng chỉ mới nhìn thấy bóng lưng của anh ta thôi, hơn nữa bọn họ5cũng đâu phải học sinh của sư phụ đầu.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không được, chị để cho em bình tĩnh đã, sao cái chuyện này lại chạy lên người em rồi.]
An Hinh Duyệt để điện thoại di động xuống, sau đó vừa ăn cơm vừa nhìn về phía Sở Lạc Ninh, nói: “Việc này em ấy có thể tự giải quyết không?”
“Nếu không thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trông cậy vào Cố Tỉ Thành có thời gian rảnh sẽ qua giải quyết giúp nó sao? Không có đâu, Cố Tỉ Thành vừa mới trở về,4theo lý thuyết hẳn là cậu ta sẽ phải xuống cơ sở một lần, đoán chừng bây giờ còn đang trên đường đi rồi ấy chứ! Chẳng lẽ em nghĩ Cố Tỉ Thành sẽ vì con bé mà bỏ bê công việc để tới thành phố J sao? Em nghĩ đây là phim tình cảm trên tivi chắc?”
An Hinh Duyệt ngẫm nghĩ một chút thấy cũng phải, dù Cố Tỉ Thành có đang lo lắng như thế nào thì anh cũng không thể làm gì được, ít nhất là trong thời điểm hiện tại thì không được.
Dẫu cho có nằm viện9chuẩn bị mổ, dẫu cho một giây sau có khả năng sẽ không phẫu thuật được nữa thì bọn họ vẫn phải làm việc như vậy chứ đừng nói đến những tình huống như thế này.
Cuộc sống không phải là một bộ phim thần tượng. Cho nên đã gả cho một người lính thì chỉ có thể tự lo cho mình thôi.
Buổi chiều, Sở Lạc Nhất tan lớp, cô vừa mới đi ra sân trường đã thấy La Phong đang đứng ở cửa. Sao cái tên này đã quay trở về rồi? Bị cô mắng còn chưa đủ sao? “Ui chao, đàn anh đấy à, anh ở đây chờ ai thế?” Sở Lạc Nhất đi qua, còn cố ý cười híp mắt hỏi. “Hồ ly.” La Phong không lạnh không nóng mắng một câu, hôm nay anh ta bị Cố Tước Tỉ mắng một trận mới hiểu rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra, đây đúng là một tiểu hồ ly không hề thua kém mà.
Mười phần hồ ly.
Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, nếu không làm như vậy thì liệu cô có thể tìm ra được suy nghĩ thật sự của Cảnh Hân không?
Sở Lạc Nhất mở cửa xe, nói: “Không thì sao, chẳng lẽ tôi còn trông cậy đàn anh sẽ nhặt xác cho tôi chắc?”
La Phong nhíu mày nhưng không cho xe chạy luôn. “Tôi đã đồng ý với Cổ đại rằng sẽ bảo vệ cô thật tốt.” La Phong nhíu mày nói, đây là lời hứa của anh ta.
Sở Lạc Nhất thắt chặt dây an toàn rồi ngẩng đầu nhìn La Phong ngoài cười nhưng trong không cười, cô nói: “Vậy thì tôi đây phải cảm ơn anh rồi.” “Cô không cần phải nói như vậy, tôi biết việc tôi làm là không đúng.” La Phong cũng là một người biết nhận sai cho nên giọng điệu của anh ta cũng không khó chịu nhiều. Sở Lạc Nhất bảo anh ta lái xe, nói: “Thành tựu của Cảnh Hân lúc trước còn cao hơn anh hả? Tuy rằng tôi chưa nghe tên của cô ấy bao giờ nhưng có cảm giác cô ấy còn giỏi hơn anh.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: What gì cơ?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em chỉ về vẽ một chút mà còn có thể khiến cô ta hận em á?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đây là cái quái gì vậy, em đọc ít sách lắm, chị đừng có lừa em.] An Hinh Duyệt chìa câu chat của Sở Lạc Nhất ra cho Sở Lạc Ninh xem, anh nhìn câu “what gì cơ?” cực kỳ chói mắt kia chỉ muốn nói một câu em gái nhà mình đúng thật là ít học.
“Nói cho nó biết, Cảnh Hân cũng3đã từng học mỹ thuật, thậm chí còn có thể nói là có thành tựu không nhỏ.” Sở Lạc Ninh vừa ăn cơm vừa nói.
An Hinh Duyệt gõ nguyên văn cầu của Sở Lạc Ninh không xót một chữ nào rồi gửi cho Sở Lạc Nhất. Vậy nên hiện giờ Sở Lạc Nhất đang ngơ ngác gục xuống bàn. Cô đây là đang ngồi trong nhà mà họa vẫn rơi từ trên trời xuống sao? Hơn nữa cái họa này còn rơi một cách rất vô lý nữa chứ.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em cần yên tĩnh.]
Chưa bao giờ0cô muốn yên tĩnh như lúc này. Cô đã đắc tội với ai chứ? Tại sao phải đối xử với cô như vậy? [Kẹo bông gòn: Cho nên chuyện này phải nói là người ta không quay về vì muốn trả thù, mà là quay về vì em đó.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em thật sự không quen biết cô ta mà. Trước đây sư phụ của em cũng chưa bao giờ đề cập đến cô ta cả, kể cả La Phong em cũng chỉ mới nhìn thấy bóng lưng của anh ta thôi, hơn nữa bọn họ5cũng đâu phải học sinh của sư phụ đầu.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không được, chị để cho em bình tĩnh đã, sao cái chuyện này lại chạy lên người em rồi.]
An Hinh Duyệt để điện thoại di động xuống, sau đó vừa ăn cơm vừa nhìn về phía Sở Lạc Ninh, nói: “Việc này em ấy có thể tự giải quyết không?”
“Nếu không thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trông cậy vào Cố Tỉ Thành có thời gian rảnh sẽ qua giải quyết giúp nó sao? Không có đâu, Cố Tỉ Thành vừa mới trở về,4theo lý thuyết hẳn là cậu ta sẽ phải xuống cơ sở một lần, đoán chừng bây giờ còn đang trên đường đi rồi ấy chứ! Chẳng lẽ em nghĩ Cố Tỉ Thành sẽ vì con bé mà bỏ bê công việc để tới thành phố J sao? Em nghĩ đây là phim tình cảm trên tivi chắc?”
An Hinh Duyệt ngẫm nghĩ một chút thấy cũng phải, dù Cố Tỉ Thành có đang lo lắng như thế nào thì anh cũng không thể làm gì được, ít nhất là trong thời điểm hiện tại thì không được.
Dẫu cho có nằm viện9chuẩn bị mổ, dẫu cho một giây sau có khả năng sẽ không phẫu thuật được nữa thì bọn họ vẫn phải làm việc như vậy chứ đừng nói đến những tình huống như thế này.
Cuộc sống không phải là một bộ phim thần tượng. Cho nên đã gả cho một người lính thì chỉ có thể tự lo cho mình thôi.
Buổi chiều, Sở Lạc Nhất tan lớp, cô vừa mới đi ra sân trường đã thấy La Phong đang đứng ở cửa. Sao cái tên này đã quay trở về rồi? Bị cô mắng còn chưa đủ sao? “Ui chao, đàn anh đấy à, anh ở đây chờ ai thế?” Sở Lạc Nhất đi qua, còn cố ý cười híp mắt hỏi. “Hồ ly.” La Phong không lạnh không nóng mắng một câu, hôm nay anh ta bị Cố Tước Tỉ mắng một trận mới hiểu rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra, đây đúng là một tiểu hồ ly không hề thua kém mà.
Mười phần hồ ly.
Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, nếu không làm như vậy thì liệu cô có thể tìm ra được suy nghĩ thật sự của Cảnh Hân không?
Sở Lạc Nhất mở cửa xe, nói: “Không thì sao, chẳng lẽ tôi còn trông cậy đàn anh sẽ nhặt xác cho tôi chắc?”
La Phong nhíu mày nhưng không cho xe chạy luôn. “Tôi đã đồng ý với Cổ đại rằng sẽ bảo vệ cô thật tốt.” La Phong nhíu mày nói, đây là lời hứa của anh ta.
Sở Lạc Nhất thắt chặt dây an toàn rồi ngẩng đầu nhìn La Phong ngoài cười nhưng trong không cười, cô nói: “Vậy thì tôi đây phải cảm ơn anh rồi.” “Cô không cần phải nói như vậy, tôi biết việc tôi làm là không đúng.” La Phong cũng là một người biết nhận sai cho nên giọng điệu của anh ta cũng không khó chịu nhiều. Sở Lạc Nhất bảo anh ta lái xe, nói: “Thành tựu của Cảnh Hân lúc trước còn cao hơn anh hả? Tuy rằng tôi chưa nghe tên của cô ấy bao giờ nhưng có cảm giác cô ấy còn giỏi hơn anh.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook