Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-527
Chương 527: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [96]
“Anh trai, cô ấy là bạn bè của các anh đó.“.
“Nhưng em là vợ của anh.” Sở Lạc Nhất: “...” Câu này nghe bùi tai quá, cô không cách nào phản bác được. Được rồi, cứ coi như đây là lời nói thật là được rồi.
Cô sẽ không phản bác đâu.
“Lời này nghe rất êm tai, anh nói vài câu nữa đi.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói.
“Bảo bối, thật xin lỗi, những lúc thế này lại không3thể ở bên cạnh em.” Cố Tỉ Thành có chút tự trách nói. Sở Lạc Nhất hơi rũ mắt, trong đáy mắt có sự cay đắng mà không ai có thể nhìn thấy được.
“Vậy thì anh khen em đi, em ấy mà, thích nhất là mấy câu dễ nghe đó.” Sắc mặt của Sở Lạc Nhất mang theo cả sự mất mát, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự nhẹ nhàng. Cố Tỉ Thành nghe giọng cô nói,0ngoại trừ cảm giác không nỡ trong lòng hoàn toàn không còn từ gì khác để diễn tả tâm trạng của anh lúc này. “Bảo bối nhà anh là người lợi hại nhất trên thế giới này!” Cố Tỉ Thành nghiêm túc nói.
Sở Lạc Nhất cười càng thêm sung sướng: “Tiếp tục đi, tiếp tục đi.” Cố Tỉ Thành: “...” “Lần này anh xuống cơ sở chắc phải mất nửa tháng mới xong, xong việc này anh sẽ xin5nghỉ hai ngày để qua đó.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.
“Thôi đi, anh đâu có còn ngày nghỉ nào nữa, dùng hết lúc chúng ta kết hôn rồi! Em có thể tự giải quyết mà, anh cứ yên tâm đi.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói: “Hơn nữa em cảm thấy việc này để em tự giải quyết sẽ dễ dàng hơn là để bọn anh nhúng tay vào.” “Nhưng mà ...”
“Không có nhưng nhị gì hết, Lữ4đoàn trưởng Cố, anh cứ cẩn thận làm việc của mình đi! Em làm vợ lính cũng đâu phải vô dụng đầu, em làm được!” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói: “Chỉ cần nhớ mỗi ngày phải khen em một câu là được.”
Hai người trò chuyện trong chốc lát, Sở Lạc Nhất cúp điện thoại.
Sở Lạc Nhất thở dài, lúc này ngay cả cô cũng cảm thấy sự kiên trì của cô thật ngốc.
[Anh đẹp trai nhà giàu:9Anh nói em là ngày xuân tháng tư rực rỡ Tiếng cười thắp sáng bốn phương trời. Nhẹ nhàng bay múa giữa trời xuân
Em là làn mây của những ngày tháng Tư
Em là tình yêu, là ấm áp, là hy vọng.
Em là mùa xuân ấm áp của anh.] Sở Lạc Nhất nhìn tin nhắn của Cố Tỉ Thành liền sửng sốt một chút, sau đó cô ôm chặt di động nằm trên giường, trong ngực căng tràn sự ấm áp. [Lạc Thần: Sao lại cắt bớt là thế quái nào?] [Anh đẹp trai nhà giàu: Nhiều chữ lắm, tốn dung lượng, gửi nhiều quá dung lượng sẽ không đủ.] [Lạc Thần: ...] [Lạc Thần: Tình yêu của anh đối với em chính là ăn bớt mấy cái chỗ này đó hả?] [Anh đẹp trai nhà giàu: Không phải, cái anh muốn nói với em chính là hai câu cuối cùng.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Có cái này là đủ rồi.]
[Lạc Thần: Có người nói, Lâm Huy Nhân viết bài thơ này cho đứa con đầu tiên của mình, anh xác định anh tặng em thật đấy chứ.*]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Không thể nào kiểm tra được, anh cứ coi như bà ấy biết cho Từ Chí Ma.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Cho nên đây là một bài thơ tình.]
[Lạc Thần: ..]
[Lạc Thần: Anh đẹp trai nhà em không những là một người lính cục súc mà còn là một nhà thơ cơ đấy.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Anh cho em một cơ hội để nói lại một lần nữa, người lính cục súc?]
[Lạc Thần: Ha ha ha ha]
[Lạc Thần: Anh là...]
[Lạc Thần: Ngày xuân rực rỡ của em!]
*Đây là đoạn thơ trích trong bài thơ “Con/Anh là ngày tháng Tư” của Lâm Huy Nhân, đăng lần đầu trong tập thơ “Học văn” tháng 4 năm 1934, người ta có hai cách hiểu về bài thơ này, có người nói đây là bài thơ bà viết để thể hiện niềm mong nhớ của mình dành cho Từ Chí Ma, có người lại nói bà viết cho người con mới chào đời của mình, thể hiện niềm hy vọng con trai sinh ra sẽ mang đến niềm vui cho mình.
Cố Tỉ Thành ngồi trên bàn cúi đầu nhìn dòng chat cuối cùng của cô.
Chắc chắn cô không biết rằng, từ giây phút mà cô xuất hiện thì anh đã biết cô chính là bầu trời tháng Tư của anh rồi. Cố Tỉ Thành vuốt ve tấm ảnh của Tiểu Quỷ Quỷ, ảnh đại diện của hai người họ đều là ảnh của con trai, chỉ là cố dùng tấm ảnh mới nhất của thằng bé còn anh lại dùng tấm ảnh lúc Tiểu Quỷ Quỷ được sinh ra không bao lâu, vẫn là tấm ảnh chụp một đứa nhỏ xấu xí. Không ít lần Sở Lạc Nhất muốn anh đổi tấm khác vì cô không thừa nhận đứa nhỏ xấu xí như khỉ đó là cô sinh ra. Cô vẫn luôn nói con trai mình là một cậu nhóc đẹp trai.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Anh trai, cô ấy là bạn bè của các anh đó.“.
“Nhưng em là vợ của anh.” Sở Lạc Nhất: “...” Câu này nghe bùi tai quá, cô không cách nào phản bác được. Được rồi, cứ coi như đây là lời nói thật là được rồi.
Cô sẽ không phản bác đâu.
“Lời này nghe rất êm tai, anh nói vài câu nữa đi.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói.
“Bảo bối, thật xin lỗi, những lúc thế này lại không3thể ở bên cạnh em.” Cố Tỉ Thành có chút tự trách nói. Sở Lạc Nhất hơi rũ mắt, trong đáy mắt có sự cay đắng mà không ai có thể nhìn thấy được.
“Vậy thì anh khen em đi, em ấy mà, thích nhất là mấy câu dễ nghe đó.” Sắc mặt của Sở Lạc Nhất mang theo cả sự mất mát, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự nhẹ nhàng. Cố Tỉ Thành nghe giọng cô nói,0ngoại trừ cảm giác không nỡ trong lòng hoàn toàn không còn từ gì khác để diễn tả tâm trạng của anh lúc này. “Bảo bối nhà anh là người lợi hại nhất trên thế giới này!” Cố Tỉ Thành nghiêm túc nói.
Sở Lạc Nhất cười càng thêm sung sướng: “Tiếp tục đi, tiếp tục đi.” Cố Tỉ Thành: “...” “Lần này anh xuống cơ sở chắc phải mất nửa tháng mới xong, xong việc này anh sẽ xin5nghỉ hai ngày để qua đó.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.
“Thôi đi, anh đâu có còn ngày nghỉ nào nữa, dùng hết lúc chúng ta kết hôn rồi! Em có thể tự giải quyết mà, anh cứ yên tâm đi.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói: “Hơn nữa em cảm thấy việc này để em tự giải quyết sẽ dễ dàng hơn là để bọn anh nhúng tay vào.” “Nhưng mà ...”
“Không có nhưng nhị gì hết, Lữ4đoàn trưởng Cố, anh cứ cẩn thận làm việc của mình đi! Em làm vợ lính cũng đâu phải vô dụng đầu, em làm được!” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói: “Chỉ cần nhớ mỗi ngày phải khen em một câu là được.”
Hai người trò chuyện trong chốc lát, Sở Lạc Nhất cúp điện thoại.
Sở Lạc Nhất thở dài, lúc này ngay cả cô cũng cảm thấy sự kiên trì của cô thật ngốc.
[Anh đẹp trai nhà giàu:9Anh nói em là ngày xuân tháng tư rực rỡ Tiếng cười thắp sáng bốn phương trời. Nhẹ nhàng bay múa giữa trời xuân
Em là làn mây của những ngày tháng Tư
Em là tình yêu, là ấm áp, là hy vọng.
Em là mùa xuân ấm áp của anh.] Sở Lạc Nhất nhìn tin nhắn của Cố Tỉ Thành liền sửng sốt một chút, sau đó cô ôm chặt di động nằm trên giường, trong ngực căng tràn sự ấm áp. [Lạc Thần: Sao lại cắt bớt là thế quái nào?] [Anh đẹp trai nhà giàu: Nhiều chữ lắm, tốn dung lượng, gửi nhiều quá dung lượng sẽ không đủ.] [Lạc Thần: ...] [Lạc Thần: Tình yêu của anh đối với em chính là ăn bớt mấy cái chỗ này đó hả?] [Anh đẹp trai nhà giàu: Không phải, cái anh muốn nói với em chính là hai câu cuối cùng.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Có cái này là đủ rồi.]
[Lạc Thần: Có người nói, Lâm Huy Nhân viết bài thơ này cho đứa con đầu tiên của mình, anh xác định anh tặng em thật đấy chứ.*]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Không thể nào kiểm tra được, anh cứ coi như bà ấy biết cho Từ Chí Ma.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Cho nên đây là một bài thơ tình.]
[Lạc Thần: ..]
[Lạc Thần: Anh đẹp trai nhà em không những là một người lính cục súc mà còn là một nhà thơ cơ đấy.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Anh cho em một cơ hội để nói lại một lần nữa, người lính cục súc?]
[Lạc Thần: Ha ha ha ha]
[Lạc Thần: Anh là...]
[Lạc Thần: Ngày xuân rực rỡ của em!]
*Đây là đoạn thơ trích trong bài thơ “Con/Anh là ngày tháng Tư” của Lâm Huy Nhân, đăng lần đầu trong tập thơ “Học văn” tháng 4 năm 1934, người ta có hai cách hiểu về bài thơ này, có người nói đây là bài thơ bà viết để thể hiện niềm mong nhớ của mình dành cho Từ Chí Ma, có người lại nói bà viết cho người con mới chào đời của mình, thể hiện niềm hy vọng con trai sinh ra sẽ mang đến niềm vui cho mình.
Cố Tỉ Thành ngồi trên bàn cúi đầu nhìn dòng chat cuối cùng của cô.
Chắc chắn cô không biết rằng, từ giây phút mà cô xuất hiện thì anh đã biết cô chính là bầu trời tháng Tư của anh rồi. Cố Tỉ Thành vuốt ve tấm ảnh của Tiểu Quỷ Quỷ, ảnh đại diện của hai người họ đều là ảnh của con trai, chỉ là cố dùng tấm ảnh mới nhất của thằng bé còn anh lại dùng tấm ảnh lúc Tiểu Quỷ Quỷ được sinh ra không bao lâu, vẫn là tấm ảnh chụp một đứa nhỏ xấu xí. Không ít lần Sở Lạc Nhất muốn anh đổi tấm khác vì cô không thừa nhận đứa nhỏ xấu xí như khỉ đó là cô sinh ra. Cô vẫn luôn nói con trai mình là một cậu nhóc đẹp trai.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook