Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-530
Chương 530: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [99]
Sau khi dập điện thoại, Sở Lạc Nhất vẫn thở dốc. “Chuyện này không liên quan tới Cố Tỉ Thành. Khi đó cậu ấy vẫn đang trong quân đội.” Cảnh Hân thấy Sở Lạc Nhất tức như vậy, bất giác liền nói đỡ mấy câu cho người ở đầu dây bên kia.
“Anh ấy cũng không tránh được liên quan đâu.” Lần này Sở Lạc Nhất tức giận thật sự rất giận,rất giận, vì trước mắt cô vẫn chưa thể chấp nhận3được loại chuyện này lại có liên quan tới Cố Tỉ Thành.
Rõ ràng anh ấy hoàn hảo như vậy.
Nhưng một người càng hoàn hảo, khi xảy ra một số chuyện không tốt lại khiến người ta càng khó có thể chấp nhận được. “Cô khác với họ.” Cảnh Hân dựa vào bàn, hồng không còn đau nữa, lúc này cô đang chăm chú nhìn Sở Lạc Nhất. “Mẹ nó, ai thèm giống cái đám người đó chứ?” Sở Lạc Nhất tức0tối gắt lên, đến giờ cố vẫn còn nhớ những gì mà cô gái Tịch Nguyệt kia nói ngày hôm đó.
Lần đầu tiên cô thấy loại người hại người ta thành ra thế này còn có thể tỏ vẻ chính trực nói ra những lời như thế.
Từ nhỏ tới lớn, xung quanh Sở Lạc Nhất chưa bao giờ xảy ra những chuyện như vậy. Cô có rất nhiều bạn bè, bạn nối khố của cô cũng không ít, nhưng chưa từng5xảy ra vụ tai nạn lật xe nào kinh khủng như thế.
Đây là điều khiển Sở Lạc Nhất không thể chấp nhận được. Cảnh Hân vẫn nhìn Sở Lạc Nhất, “Cô Đàm rất thích cô, tôi từng nghe cô ấy nhắc tới cô vài lần.” Lúc này, tâm trạng của Sở Lạc Nhất cũng đã ổn định hơn một chút, “Sư phụ cũng biết chuyện này sao? Sư phụ không nói gì à?” Lúc Sở Lạc Nhất nói câu này, cô4thấy mình lại bắt đầu trở nên kích động. Cô không dám tin đám người mà cô quen lại là người như vậy. Cảnh Hân lắc đầu, “Cố Tỉ Thành thật sự không biết đâu, trước đó cậu ấy lôi kéo tôi ở sân bay cũng hỏi tôi tại sao còn sống mà không chịu quay về. Lúc tôi xảy ra chuyện, cậu ấy thật sự vẫn còn đang ở trong quân đội.” “Tôi không muốn nhắc tới anh ấy.” Sở9Lạc Nhất tức tối gắt lên.
Cảnh Hân từ từ cất con dao găm đi rồi nhìn Sở Lạc Nhất vẫn còn đang nổi điên.
“Bao năm nay, người vẫn luôn chăm sóc tối chính là cô Đàm.” Cuối cùng Cảnh Hân cũng chịu nói chuyện với Sở Lạc Nhất, “Chuyện trước kia xin lỗi cô, vì tôi ghen tị với cô cho nên mới bỏ con rắn trước cửa nhà cô, con rắn đó không có độc đâu.” Cảnh Hân vội giải thích.
Sở Lạc Nhất xua xua tay, có là rắn độc cô cũng không sợ.
“Cô tính cứ bỏ qua như vậy sao?” Sở Lạc Nhất lại lớn tiếng nói, “Đám người đó đối xử với cô như vậy, cô cứ thế mà bỏ qua cho họ à?”
Cảnh Hân khẽ rũ mắt, cười khổ: “Chẳng có nghĩa lý gì cả, giờ tôi chỉ muốn thắng cô một lần thôi.”
Sở Lạc Nhất: “...” Cô chống một tay lên nạnh, An Hinh Duyệt nói những người như họ không dám tìm lại công bằng cho mình nên luôn tự an ủi bản thân, rồi tự bỏ qua mọi thù hận trong quá khứ.
Điều đó cũng có nghĩa là tự chịu nhận thiệt thòi về phần mình. Nhưng bình thường Sở Lạc Nhất là một người rất nóng nảy, một khi đã lên cơn thì ngay đến Cố Tỉ Thành cô cũng chửi tất.
Mặc kệ anh là ngày xuân hay ngày hạ gì đó, điên lên thật là chửi.
“Cô thắng tôi hay không thắng tôi là một chuyện, nhưng chuyện này dựa vào đâu mà cô phải để mình phải chịu thiệt chứ? Cô xem họ là bạn bè, họ có xem cô là bạn bè không? Tạm thời không nói đến chuyện vụ tai nạn xe năm đó có phải là do ba chồng tôi động tay động chân vào hay không, nhưng dựa vào đầu bắt cô phải chịu đựng những nỗi tủi hờn này, đã thế còn phải gánh mấy cái tội ác kia nữa?” “Cô Đàm nói, cô là một cô gái rất tốt tính.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Cô bỗng thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm nhìn Cảnh Hân, “Trước giờ tính tình của tôi lúc nào chẳng tốt, thật đấy.”
Tiền để là không bị chọc cho tức điên lên.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sau khi dập điện thoại, Sở Lạc Nhất vẫn thở dốc. “Chuyện này không liên quan tới Cố Tỉ Thành. Khi đó cậu ấy vẫn đang trong quân đội.” Cảnh Hân thấy Sở Lạc Nhất tức như vậy, bất giác liền nói đỡ mấy câu cho người ở đầu dây bên kia.
“Anh ấy cũng không tránh được liên quan đâu.” Lần này Sở Lạc Nhất tức giận thật sự rất giận,rất giận, vì trước mắt cô vẫn chưa thể chấp nhận3được loại chuyện này lại có liên quan tới Cố Tỉ Thành.
Rõ ràng anh ấy hoàn hảo như vậy.
Nhưng một người càng hoàn hảo, khi xảy ra một số chuyện không tốt lại khiến người ta càng khó có thể chấp nhận được. “Cô khác với họ.” Cảnh Hân dựa vào bàn, hồng không còn đau nữa, lúc này cô đang chăm chú nhìn Sở Lạc Nhất. “Mẹ nó, ai thèm giống cái đám người đó chứ?” Sở Lạc Nhất tức0tối gắt lên, đến giờ cố vẫn còn nhớ những gì mà cô gái Tịch Nguyệt kia nói ngày hôm đó.
Lần đầu tiên cô thấy loại người hại người ta thành ra thế này còn có thể tỏ vẻ chính trực nói ra những lời như thế.
Từ nhỏ tới lớn, xung quanh Sở Lạc Nhất chưa bao giờ xảy ra những chuyện như vậy. Cô có rất nhiều bạn bè, bạn nối khố của cô cũng không ít, nhưng chưa từng5xảy ra vụ tai nạn lật xe nào kinh khủng như thế.
Đây là điều khiển Sở Lạc Nhất không thể chấp nhận được. Cảnh Hân vẫn nhìn Sở Lạc Nhất, “Cô Đàm rất thích cô, tôi từng nghe cô ấy nhắc tới cô vài lần.” Lúc này, tâm trạng của Sở Lạc Nhất cũng đã ổn định hơn một chút, “Sư phụ cũng biết chuyện này sao? Sư phụ không nói gì à?” Lúc Sở Lạc Nhất nói câu này, cô4thấy mình lại bắt đầu trở nên kích động. Cô không dám tin đám người mà cô quen lại là người như vậy. Cảnh Hân lắc đầu, “Cố Tỉ Thành thật sự không biết đâu, trước đó cậu ấy lôi kéo tôi ở sân bay cũng hỏi tôi tại sao còn sống mà không chịu quay về. Lúc tôi xảy ra chuyện, cậu ấy thật sự vẫn còn đang ở trong quân đội.” “Tôi không muốn nhắc tới anh ấy.” Sở9Lạc Nhất tức tối gắt lên.
Cảnh Hân từ từ cất con dao găm đi rồi nhìn Sở Lạc Nhất vẫn còn đang nổi điên.
“Bao năm nay, người vẫn luôn chăm sóc tối chính là cô Đàm.” Cuối cùng Cảnh Hân cũng chịu nói chuyện với Sở Lạc Nhất, “Chuyện trước kia xin lỗi cô, vì tôi ghen tị với cô cho nên mới bỏ con rắn trước cửa nhà cô, con rắn đó không có độc đâu.” Cảnh Hân vội giải thích.
Sở Lạc Nhất xua xua tay, có là rắn độc cô cũng không sợ.
“Cô tính cứ bỏ qua như vậy sao?” Sở Lạc Nhất lại lớn tiếng nói, “Đám người đó đối xử với cô như vậy, cô cứ thế mà bỏ qua cho họ à?”
Cảnh Hân khẽ rũ mắt, cười khổ: “Chẳng có nghĩa lý gì cả, giờ tôi chỉ muốn thắng cô một lần thôi.”
Sở Lạc Nhất: “...” Cô chống một tay lên nạnh, An Hinh Duyệt nói những người như họ không dám tìm lại công bằng cho mình nên luôn tự an ủi bản thân, rồi tự bỏ qua mọi thù hận trong quá khứ.
Điều đó cũng có nghĩa là tự chịu nhận thiệt thòi về phần mình. Nhưng bình thường Sở Lạc Nhất là một người rất nóng nảy, một khi đã lên cơn thì ngay đến Cố Tỉ Thành cô cũng chửi tất.
Mặc kệ anh là ngày xuân hay ngày hạ gì đó, điên lên thật là chửi.
“Cô thắng tôi hay không thắng tôi là một chuyện, nhưng chuyện này dựa vào đâu mà cô phải để mình phải chịu thiệt chứ? Cô xem họ là bạn bè, họ có xem cô là bạn bè không? Tạm thời không nói đến chuyện vụ tai nạn xe năm đó có phải là do ba chồng tôi động tay động chân vào hay không, nhưng dựa vào đầu bắt cô phải chịu đựng những nỗi tủi hờn này, đã thế còn phải gánh mấy cái tội ác kia nữa?” “Cô Đàm nói, cô là một cô gái rất tốt tính.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Cô bỗng thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm nhìn Cảnh Hân, “Trước giờ tính tình của tôi lúc nào chẳng tốt, thật đấy.”
Tiền để là không bị chọc cho tức điên lên.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook