Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-532
Chương 532: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [101]
“Tôi nhổ vào, cô đi ngủ rồi cứ nằm mơ giữa ban ngày đi.” Sở Lạc Nhất chê bai đuổi Lục Tư Thần.
Sau khi dập điện thoại, Sở Lạc Nhất quay ra nhìn Cảnh Hân, “Tuy con người Lục Tư Thần thật sự khiến3người ta cảm thấy rất khó ưa những lời cô ấy nói rất chân thật, kiểu như cô có thể không thích tôi, nhưng cô cũng đừng nghĩ tới việc ức hiếp tôi.”
Cảnh Hân khẽ gật đầu, “Tôi biết.”
“Còn cô thì sao, cô là0kiểu cô có thể ức hiếp tôi, nhưng cô không được không thích tôi. Cô ấy sống vì mình, còn cô lại sống vì người khác, có đáng không?” Sở Lạc Nhất nói, khoanh chân ngồi trên sofa nhìn Cảnh Hân vẫn đang đeo5kính, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy kiểu trước khi đòi lại công bằng cho một người còn phải khuyên bảo người trong cuộc, xin người ta phải rửa sạch oan khất của mình trước đây. Cảnh Hân, cô sống vậy không mệt4à?”
Cảnh Hân ngồi rất nghiêm chỉnh, trong hoàn toàn trái ngược với Sở Lạc Nhất đang ngồi kiểu tùy tiện.
Cảnh Hân không lên tiếng.
Sở Lạc Nhất cảm thấy đứa nhỏ này khó thông quá, “Cô là người đã chết một lần rồi, tôi muốn9hỏi cô, đời này cô sống vì người khác, cô có thể có được cái gì? Gã đàn ông xấu xa nhà đối diện hay tình bạn của đám người kia. Lúc cô đánh mất chính mình, thật ra cô đã bị bọn họ coi thường rồi cô có biết không?”
Cảnh Hân ngẩng lên nhìn Sở Lạc Nhất.
“Như lần này này, cái đám mà cô coi là bạn biết cô vẫn còn sống, không những không vui mà còn cảm thấy đáng ra cô nên chết đi cho rồi, đương nhiên... trước đây tôi có nói sai một câu, tôi tưởng bạn bè của anh giai nhà tôi là một đám bạn tồi, được rồi, giờ tôi đang bị câu nói đó vả mặt đây.”
“Cô Đàm nói, cô không giống họ.” Cuối cùng Cảnh Hân cũng nói một câu. “Cô mắng ai đấy?” Sở Lạc Nhất nghĩ một lát lại nói: “Không được, cô phải đến một nơi với tôi, cô thế này không được. Đến lúc thật sự phải đối mặt với lời chất vấn của đám người kia, tôi sợ cô sẽ lại nói câu thôi bỏ đi, đều là lỗi của cô lắm.” Sở Lạc Nhất nói rồi đứng dậy, lại cầm điện thoại lên gọi.
“Chị Miên Miên, là em đây, ngày mai chị có thời gian không, tới sân bay đón em một chuyển. Em đưa Cảnh Hân qua đó, bà chị này khó thông não quá.” Sở Lạc Nhất day trán, nói.
An Hinh Duyệt nghe thấy vậy lại bật cười, đáp: “Khàn hết cả giọng rồi kìa, chắc nói lâu lắm rồi hả?”
Sở Lạc Nhất hằng giọng, “Bị tức đấy.” “Ừ, xem ra chuyện lúc trước chị đoán không sai rồi, mặc niệm cho Cố Tỉ Thành.” An Hinh Duyệt cười cười nói, “Thể để chị báo với mẹ một tiếng, em có muốn đưa cô ấy tới bệnh viện khám không?”
Sở Lạc Nhất quay lại nhìn Cảnh Hân vẫn đang đeo kính, mặt của Cảnh Hân đã bị hủy mười năm nay rồi, không biết có thể thẩm mỹ không nữa. “Để tối em gọi điện hỏi mẹ xem thế nào, nếu mai chị không rảnh thì để em đi tìm anh Hai.” Sở Lạc Nhất hỏi.
“Mai chắc chị có thời gian, em hỏi anh em xem có thể tranh thủ chút thời gian buổi chiều không, anh em cấm chị lái xe.”
Sở Lạc Nhất: “...” Tự dưng có cảm giác bị nhồi thức ăn cho chó. Nhưng Sở Lạc Nhật biết, lần chiến tranh đầu tiên từ trước đến giờ của cô với Cố Tỉ Thành bắt đầu rồi.
Mặc kệ anh là mùa xuân khỉ khỉ gì.
Nếu như không giải quyết chuyện này, chắc cả đời này cô sẽ có khúc mắc với Cố Tỉ Thành mất, đây mới là vấn đề nghiêm trọng nhất.
Cô không thể mặc kệ chuyện này rồi luôn miệng nói chồng cô đúng được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Tôi nhổ vào, cô đi ngủ rồi cứ nằm mơ giữa ban ngày đi.” Sở Lạc Nhất chê bai đuổi Lục Tư Thần.
Sau khi dập điện thoại, Sở Lạc Nhất quay ra nhìn Cảnh Hân, “Tuy con người Lục Tư Thần thật sự khiến3người ta cảm thấy rất khó ưa những lời cô ấy nói rất chân thật, kiểu như cô có thể không thích tôi, nhưng cô cũng đừng nghĩ tới việc ức hiếp tôi.”
Cảnh Hân khẽ gật đầu, “Tôi biết.”
“Còn cô thì sao, cô là0kiểu cô có thể ức hiếp tôi, nhưng cô không được không thích tôi. Cô ấy sống vì mình, còn cô lại sống vì người khác, có đáng không?” Sở Lạc Nhất nói, khoanh chân ngồi trên sofa nhìn Cảnh Hân vẫn đang đeo5kính, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy kiểu trước khi đòi lại công bằng cho một người còn phải khuyên bảo người trong cuộc, xin người ta phải rửa sạch oan khất của mình trước đây. Cảnh Hân, cô sống vậy không mệt4à?”
Cảnh Hân ngồi rất nghiêm chỉnh, trong hoàn toàn trái ngược với Sở Lạc Nhất đang ngồi kiểu tùy tiện.
Cảnh Hân không lên tiếng.
Sở Lạc Nhất cảm thấy đứa nhỏ này khó thông quá, “Cô là người đã chết một lần rồi, tôi muốn9hỏi cô, đời này cô sống vì người khác, cô có thể có được cái gì? Gã đàn ông xấu xa nhà đối diện hay tình bạn của đám người kia. Lúc cô đánh mất chính mình, thật ra cô đã bị bọn họ coi thường rồi cô có biết không?”
Cảnh Hân ngẩng lên nhìn Sở Lạc Nhất.
“Như lần này này, cái đám mà cô coi là bạn biết cô vẫn còn sống, không những không vui mà còn cảm thấy đáng ra cô nên chết đi cho rồi, đương nhiên... trước đây tôi có nói sai một câu, tôi tưởng bạn bè của anh giai nhà tôi là một đám bạn tồi, được rồi, giờ tôi đang bị câu nói đó vả mặt đây.”
“Cô Đàm nói, cô không giống họ.” Cuối cùng Cảnh Hân cũng nói một câu. “Cô mắng ai đấy?” Sở Lạc Nhất nghĩ một lát lại nói: “Không được, cô phải đến một nơi với tôi, cô thế này không được. Đến lúc thật sự phải đối mặt với lời chất vấn của đám người kia, tôi sợ cô sẽ lại nói câu thôi bỏ đi, đều là lỗi của cô lắm.” Sở Lạc Nhất nói rồi đứng dậy, lại cầm điện thoại lên gọi.
“Chị Miên Miên, là em đây, ngày mai chị có thời gian không, tới sân bay đón em một chuyển. Em đưa Cảnh Hân qua đó, bà chị này khó thông não quá.” Sở Lạc Nhất day trán, nói.
An Hinh Duyệt nghe thấy vậy lại bật cười, đáp: “Khàn hết cả giọng rồi kìa, chắc nói lâu lắm rồi hả?”
Sở Lạc Nhất hằng giọng, “Bị tức đấy.” “Ừ, xem ra chuyện lúc trước chị đoán không sai rồi, mặc niệm cho Cố Tỉ Thành.” An Hinh Duyệt cười cười nói, “Thể để chị báo với mẹ một tiếng, em có muốn đưa cô ấy tới bệnh viện khám không?”
Sở Lạc Nhất quay lại nhìn Cảnh Hân vẫn đang đeo kính, mặt của Cảnh Hân đã bị hủy mười năm nay rồi, không biết có thể thẩm mỹ không nữa. “Để tối em gọi điện hỏi mẹ xem thế nào, nếu mai chị không rảnh thì để em đi tìm anh Hai.” Sở Lạc Nhất hỏi.
“Mai chắc chị có thời gian, em hỏi anh em xem có thể tranh thủ chút thời gian buổi chiều không, anh em cấm chị lái xe.”
Sở Lạc Nhất: “...” Tự dưng có cảm giác bị nhồi thức ăn cho chó. Nhưng Sở Lạc Nhật biết, lần chiến tranh đầu tiên từ trước đến giờ của cô với Cố Tỉ Thành bắt đầu rồi.
Mặc kệ anh là mùa xuân khỉ khỉ gì.
Nếu như không giải quyết chuyện này, chắc cả đời này cô sẽ có khúc mắc với Cố Tỉ Thành mất, đây mới là vấn đề nghiêm trọng nhất.
Cô không thể mặc kệ chuyện này rồi luôn miệng nói chồng cô đúng được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook