Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-531
Chương 531: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [100]
Cảnh Hân: “...”
Sở Lạc Nhất vẫn một tay chống nạnh, một tay quạt quạt trước mặt mình, có lẽ cô cũng đã hiểu tại sao sau khi sư phụ nghe tin cô muốn quay trở lại liền báo ngay cho truyền thông, chắc là để cho Cảnh Hân thấy.
Có lẽ sư phụ cô cũng muốn tìm lại công bằng cho một cô gái như Cảnh Hân.
Hơn nữa sư phụ cô biết, chỉ có cái tính cách này3của cô mới có thể làm được.
Trong đám bạn bè, không ai dám động vào Cố Tỉ Thành, hơn nữa cũng không ai dám làm phiền tới Cố Tử Tây - Cô gái được tất cả mọi người bảo vệ.
Nhưng cô dám.
Sở Lạc Nhất có dám.
Trong giới bọn họ, dù có chơi với nhau tốt đến đâu cũng sẽ có chênh lệch, Sở Lạc Nhất rất rõ điều này.
Trước hết, cô là vợ của Cố Tỉ Thành,0Cố Tỉ Thành không dám làm gì cô cả, mà bạn bè của anh lại càng không dám động đến cô. Hơn nữa cô còn là con gái của Sở Ninh Dực, thân phận này của cô cũng không hề kém cạnh Cố Tỉ Thành chút nào. Tuy hai người bọn họ lúc nào cũng tỏ vẻ nghèo khó, nhưng thân phận và địa vị thật sự vẫn ngang nhau. Cho nên thế giới quan của họ5không khác gì nhau cả, Sở Lạc Nhất có đủ lập trường để làm chuyện này. Nhưng Đàm Thần Tiêu thì không được, chưa nói đến việc cha mẹ của Cảnh Hân làm nghề gì, trong giới này, khi họ có thể nhất chí nghi ngờ, thậm chí chuyển nghi ngờ thành hành động thì điều đó cũng đã đủ chứng tỏ được địa vị của Cảnh Hân trong giới này rồi.
Còn Đàm Thần Tiêu cùng lắm4cũng chỉ là mẹ của đứa con gái có người cha không biết là người thứ mấy suýt nữa trở thành ba nuôi của Cố Tỉ Thành, đối với giới của họ, căn bản không hề quen thuộc, càng không thể đòi lại công bằng được.
Nói tới nói lui, cô là người ngoài thích hợp nhất. Sở Lạc Nhất bảo Cảnh Hân ở lại nhà mình, vừa hay có thể chuẩn bị cho cuộc thi hai tháng9tới, người đầu tiên mà cô liên lạc chính là Lục Tư Thần Lục Tư Thần cũng là bạn bè từ nhỏ của Cố Tỉ Thành, nhưng hôm đó lúc cô đi gặp cả bọn thì không thấy cô ấy, có lẽ không ở thành phố B.
Lúc Lục Tư Thần nghe điện thoại cảm giác có vẻ như đang ngủ, “Làm gì thế, tôi vừa mới ngủ xong.”
“Ngủ cái gì mà ngủ, mới mấy giờ mà đã ngủ?” Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt.
“Sở Lạc Nhất?” Lục Tư Thần ở đầu dây bên kia ngẩn ra.
“Nể tình tôi là người bạn duy nhất của cô, cho tôi hỏi có chuyện này.” Sở Lạc Nhất nhìn Cảnh Hân vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt tò mò, bảo cô yên tâm. “Cút, ai là bạn của cô, nói đi, có chuyện gì?” Lục Tư Thần quát lại, nhưng vẫn hỏi cô muốn hỏi gì. Sở Lạc Nhất cười ngã xuống sofa, “Lục Tư Thần, cô nói xem sao cô lại dễ thương thế cơ chứ.” “Biến đi, có chuyện gì thì nói.” Không biết Lục Tư Thần ngượng hay gì mà có chút gắt gỏng.
“Cô có biết Cảnh Hân không?” Cuối cùng Sở Lạc Nhất cũng chịu vào vấn đề chính.
“Biết, không phải đã chết được mười năm rồi sao? Sao cô lại biết cô ấy?” Lục Tư Thần đáp, còn ngáp một cái.
“Nghe nói trước kia cô ấy từng hại Tây Tây à?” Sở Lạc Nhất cố tình hỏi.
Xi, những lời này là do đám bạn xấu của Cố Tỉ Thành nói với cô hả? Cảnh Hân là người thế nào chứ, cả đời này ngoại trừ yêu phải một tên xấu xa ra cô ấy cũng chỉ thích vẽ tranh thôi.” Sở Lạc Nhất nghe Lục Tư Thần nói vậy, cảm thấy trong đám bạn bè của Cố Tỉ Thành chắc cũng chỉ có mỗi người này là sáng suốt.
“Cô biết thế sao hồi đó lại không nói gì?” Sở Lạc Nhất bỗng nghĩ đến điều gì đó, lại nói tiếp: “Thôi bỏ đi, một người không có bạn bè như cô thì làm gì có chuyện để ý đến chuyện sống chết của người khác chứ.”
“Cô đoán đúng rồi đấy, một người còn mặc kệ cả bản thân như tôi thì tại sao phải để tâm đến cô ấy, tôi bị điên đâu mà đi tranh luận với cái đám lúc nào cũng tự cho mình là đúng đó, rảnh rỗi sinh nông nỗi à.” Lục Tư Thần cười giễu, “Chỉ có chuyện này thôi à, cô ấy cũng đã mất được mười năm, cô muốn gây sự cãi nhau với Cố Tỉ Thành rồi nhường anh ấy lại cho tôi hả?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cảnh Hân: “...”
Sở Lạc Nhất vẫn một tay chống nạnh, một tay quạt quạt trước mặt mình, có lẽ cô cũng đã hiểu tại sao sau khi sư phụ nghe tin cô muốn quay trở lại liền báo ngay cho truyền thông, chắc là để cho Cảnh Hân thấy.
Có lẽ sư phụ cô cũng muốn tìm lại công bằng cho một cô gái như Cảnh Hân.
Hơn nữa sư phụ cô biết, chỉ có cái tính cách này3của cô mới có thể làm được.
Trong đám bạn bè, không ai dám động vào Cố Tỉ Thành, hơn nữa cũng không ai dám làm phiền tới Cố Tử Tây - Cô gái được tất cả mọi người bảo vệ.
Nhưng cô dám.
Sở Lạc Nhất có dám.
Trong giới bọn họ, dù có chơi với nhau tốt đến đâu cũng sẽ có chênh lệch, Sở Lạc Nhất rất rõ điều này.
Trước hết, cô là vợ của Cố Tỉ Thành,0Cố Tỉ Thành không dám làm gì cô cả, mà bạn bè của anh lại càng không dám động đến cô. Hơn nữa cô còn là con gái của Sở Ninh Dực, thân phận này của cô cũng không hề kém cạnh Cố Tỉ Thành chút nào. Tuy hai người bọn họ lúc nào cũng tỏ vẻ nghèo khó, nhưng thân phận và địa vị thật sự vẫn ngang nhau. Cho nên thế giới quan của họ5không khác gì nhau cả, Sở Lạc Nhất có đủ lập trường để làm chuyện này. Nhưng Đàm Thần Tiêu thì không được, chưa nói đến việc cha mẹ của Cảnh Hân làm nghề gì, trong giới này, khi họ có thể nhất chí nghi ngờ, thậm chí chuyển nghi ngờ thành hành động thì điều đó cũng đã đủ chứng tỏ được địa vị của Cảnh Hân trong giới này rồi.
Còn Đàm Thần Tiêu cùng lắm4cũng chỉ là mẹ của đứa con gái có người cha không biết là người thứ mấy suýt nữa trở thành ba nuôi của Cố Tỉ Thành, đối với giới của họ, căn bản không hề quen thuộc, càng không thể đòi lại công bằng được.
Nói tới nói lui, cô là người ngoài thích hợp nhất. Sở Lạc Nhất bảo Cảnh Hân ở lại nhà mình, vừa hay có thể chuẩn bị cho cuộc thi hai tháng9tới, người đầu tiên mà cô liên lạc chính là Lục Tư Thần Lục Tư Thần cũng là bạn bè từ nhỏ của Cố Tỉ Thành, nhưng hôm đó lúc cô đi gặp cả bọn thì không thấy cô ấy, có lẽ không ở thành phố B.
Lúc Lục Tư Thần nghe điện thoại cảm giác có vẻ như đang ngủ, “Làm gì thế, tôi vừa mới ngủ xong.”
“Ngủ cái gì mà ngủ, mới mấy giờ mà đã ngủ?” Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt.
“Sở Lạc Nhất?” Lục Tư Thần ở đầu dây bên kia ngẩn ra.
“Nể tình tôi là người bạn duy nhất của cô, cho tôi hỏi có chuyện này.” Sở Lạc Nhất nhìn Cảnh Hân vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt tò mò, bảo cô yên tâm. “Cút, ai là bạn của cô, nói đi, có chuyện gì?” Lục Tư Thần quát lại, nhưng vẫn hỏi cô muốn hỏi gì. Sở Lạc Nhất cười ngã xuống sofa, “Lục Tư Thần, cô nói xem sao cô lại dễ thương thế cơ chứ.” “Biến đi, có chuyện gì thì nói.” Không biết Lục Tư Thần ngượng hay gì mà có chút gắt gỏng.
“Cô có biết Cảnh Hân không?” Cuối cùng Sở Lạc Nhất cũng chịu vào vấn đề chính.
“Biết, không phải đã chết được mười năm rồi sao? Sao cô lại biết cô ấy?” Lục Tư Thần đáp, còn ngáp một cái.
“Nghe nói trước kia cô ấy từng hại Tây Tây à?” Sở Lạc Nhất cố tình hỏi.
Xi, những lời này là do đám bạn xấu của Cố Tỉ Thành nói với cô hả? Cảnh Hân là người thế nào chứ, cả đời này ngoại trừ yêu phải một tên xấu xa ra cô ấy cũng chỉ thích vẽ tranh thôi.” Sở Lạc Nhất nghe Lục Tư Thần nói vậy, cảm thấy trong đám bạn bè của Cố Tỉ Thành chắc cũng chỉ có mỗi người này là sáng suốt.
“Cô biết thế sao hồi đó lại không nói gì?” Sở Lạc Nhất bỗng nghĩ đến điều gì đó, lại nói tiếp: “Thôi bỏ đi, một người không có bạn bè như cô thì làm gì có chuyện để ý đến chuyện sống chết của người khác chứ.”
“Cô đoán đúng rồi đấy, một người còn mặc kệ cả bản thân như tôi thì tại sao phải để tâm đến cô ấy, tôi bị điên đâu mà đi tranh luận với cái đám lúc nào cũng tự cho mình là đúng đó, rảnh rỗi sinh nông nỗi à.” Lục Tư Thần cười giễu, “Chỉ có chuyện này thôi à, cô ấy cũng đã mất được mười năm, cô muốn gây sự cãi nhau với Cố Tỉ Thành rồi nhường anh ấy lại cho tôi hả?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook