Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-547
Chương 547: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[116]
Lúc Sở Lạc Nhất đi vào cũng là lúc Cảnh Hân vừa nhặt con dao lên, hốt hoảng xử lý đồ ăn bị rơi trên mặt đất.
Sở Lạc Nhất đứng ở cửa nhà bếp nhìn Cảnh Hân đem những rau dưa được cắt gọn bỏ vào rổ, sau đó đem đi rửa sạch nhằm tránh ánh mắt của cô.
Sở Lạc Nhất: “...”
Sở Lạc Nhất nhận bản tin đang phát trên tivi rồi lại liếc nhìn Cảnh Hân đang khẩn trương3cũng ngầm hiểu điều gì, vậy nên cô không hỏi gì thêm mà quay về phòng khách, sau đó cầm di động điều tra Cổ Tịch Nguyệt kia có lại lịch như thế nào.
Tổng biên tập một tạp chí lớn thì danh tiếng không thể nào tốt được, chưa kể tạp chí này lại đứng đầu về mảng quân đội nên đúng là có sự kỳ quái. Tay nghề nấu ăn của Cảnh Hân rất ngon, ngay cả Sở Lạc0Nhất cũng phải thừa nhận điểm này vì cơm của cô nấu đến chính cô cũng không thể khen được.
Cảnh Hân lại dịu dàng nói chỉ cần Sở Lạc Nhất thích là được rồi.
Sở Lạc Nhất không hỏi chuyện tin tức cũng không hỏi chuyện của Cổ Tịch Nguyệt, hai người họ chỉ nói chuyện về nghệ thuật, đàm luận về vẽ tranh. Sau bữa cơm trưa, Sở Lạc Nhất đi đến thư phòng chuẩn bị cho để tài lần5này, tiện cũng chờ buổi chiều đi đón Lục Tư Thần.
Buổi chiều, vì bị thương nên Cố Tỉ Thành giao nhiệm vụ xuống cơ sở nói chuyện cho một mình đoàn trưởng đi làm. Hiếm khi anh mới có thời gian ở cùng con trai nên sẽ không ném nhóc đi đâu. [Anh đẹp trai nhà giàu: Làm cái gì đó?] [Lạc Thần: ? Sao anh lại ở đây thế? Hiếm khi mới thấy anh không bận rộn nha.]. [Anh4đẹp trai nhà giàu: Em mau cảm tạ việc anh bị thương đi! Vì thế nên mới có nửa ngày nghỉ đó.]
[Lạc Thần: *mặt lạnh* anh mau đi đi.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Em là đổ vô lương tâm.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Đang làm gì đấy?]
[Lạc Thần: Nghĩ đề tài, Cảnh Hân đã vẽ xong rồi mà em còn chưa làm cái gì đây, như này chẳng phải chưa đánh đã chịu thua rồi sao?]
[Anh đẹp trai nhà giàu:9Anh còn tưởng rằng nếu chuyện kia không được giải quyết thì em sẽ không đụng vào chứ.] [Lạc Thần: Em cảm thấy em sẽ phải giải quyết nhanh thôi, hôm nay em có một phát hiện cực kỳ quan trọng.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Cái gì?] [Lạc Thần: Là Cổ Tịch Nguyệt kia kìa.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Con trai em cứ đòi đi ăn chực ở đội nấu ăn kia kìa, anh nghi ngờ thằng bé là quỷ chết đói đầu thai.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Tịch Nguyệt?]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Tại sao là cô ấy?]
[Lạc Thần: Anh lại không cho con trai em ăn à?]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Trời đất chứng giám, lúc trưa anh vừa mới dẫn nó xuống nhà ăn ăn cơm! Nhưng mà thằng nhãi đó nhìn trùng củ cải khắc họa do mấy binh lính dưới đó làm, thậm chí còn cực kỳ nhấn mạnh rằng ba mẹ nó không làm mấy cái này.]
[Lạc Thần: ...) [Lạc Thần: Quên đi, cho nó nhịn đói đi!]
Cố Tỉ Thành nhìn con trai đang chơi súng đồ chơi bên cạnh mà cười nhẹ một cái. Tiểu Quỷ Quỷ cảm thấy sống lưng rét run lên liền quay phắt lại nhìn ba mình.
Vì sao cứ có cảm giác bị người hãm hại thế nhỉ? Cố Tỉ Thành tỏ vẻ thản nhiên rồi tiếp tục nói chuyện phiếm với vợ. Tiểu Quỷ Quỷ: “...” Nhất định là ba đã làm chuyện gì có lỗi với nhóc rồi, nhất định là thế.
[Anh đẹp trai nhà giàu: Em còn chưa nói tại sao lại là Cổ Tịch Nguyệt?]
[Lạc Thần: Cái này tạm thời không thể nói cho anh biết.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Sở Lạc Nhất:] Sở Lạc Nhất cong môi nhìn dòng chữ sặc mùi uy hiếp trên khung thoại, cô ngẫm nghĩ một lát rồi mới bắt đầu gõ chữ. [Lạc Thần: Em cảm thấy để anh uy hiếp em thế này là không được.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Được, vậy lần sau anh sẽ trực tiếp ra tay.] [Lạc Thần: Bạo hành gia đình là sẽ bị bắt đó.] [Lạc Thần: Anh nói đi, bản thân anh cảm thấy Cổ Tịch Nguyệt là người như thế nào?
[Anh đẹp trai nhà giàu: Là một người bạn cùng lớn lên trong khu biệt thự, quan hệ không tốt đến mức hiểu rõ đối phương.]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lúc Sở Lạc Nhất đi vào cũng là lúc Cảnh Hân vừa nhặt con dao lên, hốt hoảng xử lý đồ ăn bị rơi trên mặt đất.
Sở Lạc Nhất đứng ở cửa nhà bếp nhìn Cảnh Hân đem những rau dưa được cắt gọn bỏ vào rổ, sau đó đem đi rửa sạch nhằm tránh ánh mắt của cô.
Sở Lạc Nhất: “...”
Sở Lạc Nhất nhận bản tin đang phát trên tivi rồi lại liếc nhìn Cảnh Hân đang khẩn trương3cũng ngầm hiểu điều gì, vậy nên cô không hỏi gì thêm mà quay về phòng khách, sau đó cầm di động điều tra Cổ Tịch Nguyệt kia có lại lịch như thế nào.
Tổng biên tập một tạp chí lớn thì danh tiếng không thể nào tốt được, chưa kể tạp chí này lại đứng đầu về mảng quân đội nên đúng là có sự kỳ quái. Tay nghề nấu ăn của Cảnh Hân rất ngon, ngay cả Sở Lạc0Nhất cũng phải thừa nhận điểm này vì cơm của cô nấu đến chính cô cũng không thể khen được.
Cảnh Hân lại dịu dàng nói chỉ cần Sở Lạc Nhất thích là được rồi.
Sở Lạc Nhất không hỏi chuyện tin tức cũng không hỏi chuyện của Cổ Tịch Nguyệt, hai người họ chỉ nói chuyện về nghệ thuật, đàm luận về vẽ tranh. Sau bữa cơm trưa, Sở Lạc Nhất đi đến thư phòng chuẩn bị cho để tài lần5này, tiện cũng chờ buổi chiều đi đón Lục Tư Thần.
Buổi chiều, vì bị thương nên Cố Tỉ Thành giao nhiệm vụ xuống cơ sở nói chuyện cho một mình đoàn trưởng đi làm. Hiếm khi anh mới có thời gian ở cùng con trai nên sẽ không ném nhóc đi đâu. [Anh đẹp trai nhà giàu: Làm cái gì đó?] [Lạc Thần: ? Sao anh lại ở đây thế? Hiếm khi mới thấy anh không bận rộn nha.]. [Anh4đẹp trai nhà giàu: Em mau cảm tạ việc anh bị thương đi! Vì thế nên mới có nửa ngày nghỉ đó.]
[Lạc Thần: *mặt lạnh* anh mau đi đi.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Em là đổ vô lương tâm.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Đang làm gì đấy?]
[Lạc Thần: Nghĩ đề tài, Cảnh Hân đã vẽ xong rồi mà em còn chưa làm cái gì đây, như này chẳng phải chưa đánh đã chịu thua rồi sao?]
[Anh đẹp trai nhà giàu:9Anh còn tưởng rằng nếu chuyện kia không được giải quyết thì em sẽ không đụng vào chứ.] [Lạc Thần: Em cảm thấy em sẽ phải giải quyết nhanh thôi, hôm nay em có một phát hiện cực kỳ quan trọng.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Cái gì?] [Lạc Thần: Là Cổ Tịch Nguyệt kia kìa.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Con trai em cứ đòi đi ăn chực ở đội nấu ăn kia kìa, anh nghi ngờ thằng bé là quỷ chết đói đầu thai.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Tịch Nguyệt?]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Tại sao là cô ấy?]
[Lạc Thần: Anh lại không cho con trai em ăn à?]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Trời đất chứng giám, lúc trưa anh vừa mới dẫn nó xuống nhà ăn ăn cơm! Nhưng mà thằng nhãi đó nhìn trùng củ cải khắc họa do mấy binh lính dưới đó làm, thậm chí còn cực kỳ nhấn mạnh rằng ba mẹ nó không làm mấy cái này.]
[Lạc Thần: ...) [Lạc Thần: Quên đi, cho nó nhịn đói đi!]
Cố Tỉ Thành nhìn con trai đang chơi súng đồ chơi bên cạnh mà cười nhẹ một cái. Tiểu Quỷ Quỷ cảm thấy sống lưng rét run lên liền quay phắt lại nhìn ba mình.
Vì sao cứ có cảm giác bị người hãm hại thế nhỉ? Cố Tỉ Thành tỏ vẻ thản nhiên rồi tiếp tục nói chuyện phiếm với vợ. Tiểu Quỷ Quỷ: “...” Nhất định là ba đã làm chuyện gì có lỗi với nhóc rồi, nhất định là thế.
[Anh đẹp trai nhà giàu: Em còn chưa nói tại sao lại là Cổ Tịch Nguyệt?]
[Lạc Thần: Cái này tạm thời không thể nói cho anh biết.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Sở Lạc Nhất:] Sở Lạc Nhất cong môi nhìn dòng chữ sặc mùi uy hiếp trên khung thoại, cô ngẫm nghĩ một lát rồi mới bắt đầu gõ chữ. [Lạc Thần: Em cảm thấy để anh uy hiếp em thế này là không được.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Được, vậy lần sau anh sẽ trực tiếp ra tay.] [Lạc Thần: Bạo hành gia đình là sẽ bị bắt đó.] [Lạc Thần: Anh nói đi, bản thân anh cảm thấy Cổ Tịch Nguyệt là người như thế nào?
[Anh đẹp trai nhà giàu: Là một người bạn cùng lớn lên trong khu biệt thự, quan hệ không tốt đến mức hiểu rõ đối phương.]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com