Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-549
Chương 549: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[118]
“Cô tưởng là cái giới của họ giống với giới của cô ở thành phố A à? Kém hơn nhiều lắm. Đám người đó như thế nào, tôi biết rõ hơn cô nhiều. Bề ngoài Cổ Tịch Nguyệt chị chị em em với Cảnh Hân, thực sự3nói trắng ra là để Cảnh Hân làm việc miễn phí cho cô ta, sau lưng còn giở trò với cô ấy.” Lục Tư Thần bật cười giễu, “Đồ ăn vặt của cô đâu rồi, không phải trên xe cô luôn để đồ ăn vặt à? Đói0chết đi được, khoang hạng nhất cái quần què gì, đồ ăn khó nuốt gần chết.”
Sở Lạc Nhất hất cằm về phía cốp chứa đồ ở phía trước, mở bên dưới ra là thấy đồ ăn vặt. “Thế cũng có nghĩa là, cơ bản có thể xác5định được do Cổ Tích Nguyệt.” Sở Lạc Nhất vừa lái xe vừa nói chuyện.
“Cũng gần thể, ngoài con khốn đó ra, thái độ đối nhân xử thế của Cảnh Hân cũng rất ổn.” Lục Tư Thần tìm được một cái bánh mì, xé vỏ ra cắn4một miếng, “Còn cả tên đàn ông cặn bã La Phong kia nữa, cũng chẳng phải thứ tốt đẹp.”
Bây giờ, Sở Lạc Nhất cũng nhận định La Phong là một tên cặn bã.
“Trước kia thấy anh ta cố chấp với Cảnh Hân như vậy, tôi còn tưởng9anh ta là người tốt.” Sở Lạc Nhất thở dài. “Cô mì hả.” Lục Tư Thần nói với vẻ ghét bỏ.
“Bây giờ cô mới biết hả, không mù mà làm bạn với cô được chắc?” Sở Lạc Nhất gắt lại. Lục Tư Thần cũng không tức giận, “Cô cứ đắc ý đi, chị đây không thèm làm bạn với người khác đâu.” “Tôi thèm vào, nói như thể mình thanh cao lắm. Ai ăn no rửng mỡ mới đi làm bạn với cô.” Sở Lạc Nhất cười cười mắng một câu, nhìn người con gái đang ăn bánh mì kia, “Đừng ăn đồ của tôi.” “Ê, tôi mang đồ dưỡng da về cho cô đấy nhé, cả trăm nghìn tệ đấy.” Lục Tư Thần khinh bỉ thói keo kiệt của Sở Lạc Nhất. “Nói về La Phong đi.” Sở Lạc Nhất lái xe lên đường cao tốc, đi đường này về Cố Viên khá gần.
“Tên đàn ông cặn bã đấy có gì đáng nói.” Lục Tư Thần nói, cầm chai nước khoáng trước mặt uống một hơi rồi mới thêm vào, “Trước kia anh ta thích Tây Tây, chắc cô biết chuyện này nhỉ?” “Cố Tỉ Thành kể rồi.” Sở Lạc Nhất gật đầu.
“Về sau Tây Tây ở bên cạnh Viên Mặc, La Phong liền quay về tìm Cảnh Hân. Tôi nói cho cô nghe, Tây Tây vừa ở bên cạnh Viên Mặc, anh ta đã đi tìm Cảnh Hân ngay. Nhưng cũng chỉ là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người bằng lòng đánh một người bằng lòng chịu đòn, cô ấy trách ai được đây.” Lục Tư Thần bật cười chế giễu.
Sở Lạc Nhất nghĩ, câu này cũng không sai. Đến bây giờ Cảnh Hân vẫn muốn làm thánh mẫu.
“Cho nên không phải cô vẫn luôn chơi cùng họ sao?” Sở Lạc Nhất nói câu này có kèm cả ý tứ tán thưởng ngợi khen Lục Tư Thần. “Cô mắng ai thế hả? Tôi có khùng đâu mà chơi với đám đấy?” Lục Tư Thần tức giận trừng mắt nhìn Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất khẽ cười, “Vậy cô cảm thấy Tây Tây là người thế nào?”
“Tây Tây? Công chúa bé bỏng trong nhà, từ nhỏ đã được thằng cha cuồng em gái như Cố Tỉ Thành bảo vệ. Người khác không thể chạm vào em gái anh ấy một chút nào đâu, chỉ sợ chạm vào một cái là em gái mình vỡ luôn vậy.”
Öm... Sở Lạc Nhất không ngờ Cố Tỉ Thành lại là người như thế.
Chiếc xe xuống khỏi cầu vượt, nhanh chóng đến khu biệt thự, nhà của Lục Tư Thần cách Cổ Viên không xa, cho nên Sở Lạc Nhất đưa cô về thẳng đến cửa, “Vậy cô ăn tối xong tôi lại qua tìm cô nhé.”
Lục Tư Thần gật đầu, sau đó xuống xe về nhà. Sở Lạc Nhất lái xe về nhà, sau đó lấy vali trong cốp ra, người giúp việc vội vàng chạy tới giúp cô xách vào. “Tư Thần quay về rồi à?” Diệp Ngữ Vi bước ra đón Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất gật đầu, ôm cánh tay Diệp Ngữ Vi bước vào nhà, “Cô ấy mua một vali để dưỡng da, mẹ xem xem có nhãn hiệu nào mà mẹ thường dùng không.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Cô tưởng là cái giới của họ giống với giới của cô ở thành phố A à? Kém hơn nhiều lắm. Đám người đó như thế nào, tôi biết rõ hơn cô nhiều. Bề ngoài Cổ Tịch Nguyệt chị chị em em với Cảnh Hân, thực sự3nói trắng ra là để Cảnh Hân làm việc miễn phí cho cô ta, sau lưng còn giở trò với cô ấy.” Lục Tư Thần bật cười giễu, “Đồ ăn vặt của cô đâu rồi, không phải trên xe cô luôn để đồ ăn vặt à? Đói0chết đi được, khoang hạng nhất cái quần què gì, đồ ăn khó nuốt gần chết.”
Sở Lạc Nhất hất cằm về phía cốp chứa đồ ở phía trước, mở bên dưới ra là thấy đồ ăn vặt. “Thế cũng có nghĩa là, cơ bản có thể xác5định được do Cổ Tích Nguyệt.” Sở Lạc Nhất vừa lái xe vừa nói chuyện.
“Cũng gần thể, ngoài con khốn đó ra, thái độ đối nhân xử thế của Cảnh Hân cũng rất ổn.” Lục Tư Thần tìm được một cái bánh mì, xé vỏ ra cắn4một miếng, “Còn cả tên đàn ông cặn bã La Phong kia nữa, cũng chẳng phải thứ tốt đẹp.”
Bây giờ, Sở Lạc Nhất cũng nhận định La Phong là một tên cặn bã.
“Trước kia thấy anh ta cố chấp với Cảnh Hân như vậy, tôi còn tưởng9anh ta là người tốt.” Sở Lạc Nhất thở dài. “Cô mì hả.” Lục Tư Thần nói với vẻ ghét bỏ.
“Bây giờ cô mới biết hả, không mù mà làm bạn với cô được chắc?” Sở Lạc Nhất gắt lại. Lục Tư Thần cũng không tức giận, “Cô cứ đắc ý đi, chị đây không thèm làm bạn với người khác đâu.” “Tôi thèm vào, nói như thể mình thanh cao lắm. Ai ăn no rửng mỡ mới đi làm bạn với cô.” Sở Lạc Nhất cười cười mắng một câu, nhìn người con gái đang ăn bánh mì kia, “Đừng ăn đồ của tôi.” “Ê, tôi mang đồ dưỡng da về cho cô đấy nhé, cả trăm nghìn tệ đấy.” Lục Tư Thần khinh bỉ thói keo kiệt của Sở Lạc Nhất. “Nói về La Phong đi.” Sở Lạc Nhất lái xe lên đường cao tốc, đi đường này về Cố Viên khá gần.
“Tên đàn ông cặn bã đấy có gì đáng nói.” Lục Tư Thần nói, cầm chai nước khoáng trước mặt uống một hơi rồi mới thêm vào, “Trước kia anh ta thích Tây Tây, chắc cô biết chuyện này nhỉ?” “Cố Tỉ Thành kể rồi.” Sở Lạc Nhất gật đầu.
“Về sau Tây Tây ở bên cạnh Viên Mặc, La Phong liền quay về tìm Cảnh Hân. Tôi nói cho cô nghe, Tây Tây vừa ở bên cạnh Viên Mặc, anh ta đã đi tìm Cảnh Hân ngay. Nhưng cũng chỉ là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người bằng lòng đánh một người bằng lòng chịu đòn, cô ấy trách ai được đây.” Lục Tư Thần bật cười chế giễu.
Sở Lạc Nhất nghĩ, câu này cũng không sai. Đến bây giờ Cảnh Hân vẫn muốn làm thánh mẫu.
“Cho nên không phải cô vẫn luôn chơi cùng họ sao?” Sở Lạc Nhất nói câu này có kèm cả ý tứ tán thưởng ngợi khen Lục Tư Thần. “Cô mắng ai thế hả? Tôi có khùng đâu mà chơi với đám đấy?” Lục Tư Thần tức giận trừng mắt nhìn Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất khẽ cười, “Vậy cô cảm thấy Tây Tây là người thế nào?”
“Tây Tây? Công chúa bé bỏng trong nhà, từ nhỏ đã được thằng cha cuồng em gái như Cố Tỉ Thành bảo vệ. Người khác không thể chạm vào em gái anh ấy một chút nào đâu, chỉ sợ chạm vào một cái là em gái mình vỡ luôn vậy.”
Öm... Sở Lạc Nhất không ngờ Cố Tỉ Thành lại là người như thế.
Chiếc xe xuống khỏi cầu vượt, nhanh chóng đến khu biệt thự, nhà của Lục Tư Thần cách Cổ Viên không xa, cho nên Sở Lạc Nhất đưa cô về thẳng đến cửa, “Vậy cô ăn tối xong tôi lại qua tìm cô nhé.”
Lục Tư Thần gật đầu, sau đó xuống xe về nhà. Sở Lạc Nhất lái xe về nhà, sau đó lấy vali trong cốp ra, người giúp việc vội vàng chạy tới giúp cô xách vào. “Tư Thần quay về rồi à?” Diệp Ngữ Vi bước ra đón Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất gật đầu, ôm cánh tay Diệp Ngữ Vi bước vào nhà, “Cô ấy mua một vali để dưỡng da, mẹ xem xem có nhãn hiệu nào mà mẹ thường dùng không.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook