Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-548
Chương 548: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[117]
Cố Tỉ Thành nói rất thật, năm tuổi anh theo mẹ quay về, mười lăm tuổi vào bộ đội, cho nên đối với những người bạn kia của mình, nói dễ nghe là bạn chứ cũng không có quan hệ sâu sắc lắm. ếu không anh cũng chẳng đợi đến bây giờ mới dẫn Sở Lạc Nhất đi gặp họ.
Nói ra thì, Tây Tây qua lại với họ lâu hơn.
Chỉ là sau đó...
[Lạc Thần: Anh thật3đáng thương.]
[Lạc Thần: Em vừa mới quen anh đã giới thiệu anh cho các bạn của em rồi.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Chuyện này không giống nhau.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Em đã nói với Lục Tư Thần chưa? Cô ấy với Cổ Tịch Nguyệt hình như vẫn không hợp nhau.]
[Lạc Thần: Ôi chao, em đã nói rồi mà, trong đám bạn của anh, chỉ có mỗi mình Lục Tư Thần là người sáng0suốt, không phải người ta kiêu căng lạnh lùng mà là lười về một giuộc với các anh.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Cho em một cơ hội sắp xếp lại lời ăn tiếng nói của mình.] [Lạc Thần: Được thôi, không phải người ta kiêu căng lạnh lùng, mà là lười về một giuộc với đám người đó. Anh đẹp trai nhà em gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, cao nhã thanh lịch vô5cùng. [Anh đẹp trai nhà giàu: Khá đấy.] [Lạc Thần: Phun máu chảy hàng tháng vào mặt anh.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Khẩu vị của em thật là mặn.) Sở Lạc Nhất nói thêm với Cố Tỉ Thành một câu nữa, sau đó Cố Tỉ Thành cầm điện thoại, con trai ở đầu dây bên kia gọi mẹ ơi mấy tiếng.
Sở Lạc Nhất nhìn thời gian, thấy hơi nhớ con trai. Đợi sau khi Lục4Tư Thần quay về, chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết. Từ phản ứng của Cảnh Hân thì có thể thấy người kia rất có khả năng là Cổ Tịch Nguyệt. Nhưng tại sao Cổ Tịch Nguyệt phải hại Cố Tử Tịch? Sở Lạc Nhất thực sự không sao nghĩ thông suốt được điều này. Năm giờ chiều, Sở Lạc Nhất chuẩn bị xuất phát đi đón người.
Cảnh Hân vẫn ngồi ở vị trí cửa9sổ mà ngẩn ngẩn ngơ ngơ, Sở Lạc Nhất cũng không quấy rầy cô ấy mà thay giày đi luôn. Khi Sở Lạc Nhất đến sân bay, Lục Tư Thần đã đến nơi rồi. Lục Tư Thần kéo một vali đồ đẩy thẳng về phía Sở Lạc Nhất, “Đồ dưỡng da mua cho cô đây, nhìn cái bản mặt lão hóa của cô kìa. Cô không chịu chăm sóc da tốt đúng không, thực sự không biết Cổ Tỉ Thành rốt cuộc chấm cô ở điểm nào nữa?” Sở Lạc Nhất biết cái miệng Lục Tư Thần không nói được câu gì dễ nghe, nhưng tâm địa rất tốt. Bây giờ Sở Lạc Nhất đã biết tại sao ba chồng cô thích Lục Tư Thần đến vậy, hai người này quả thực rất giống nhau.
Sở Lạc Nhất nhấc nhấc thử, “Này, cô mua bao nhiêu thứ vậy?” “Không biết nữa, sau khi cúp máy thì xuống tầng càn quét một trận, quẹt thẻ của chồng tôi, ai mà biết là bao nhiêu tiền. À đúng rồi, tôi sẽ mách với Cố Tỉ Thành là cô dùng tiền của người đàn ông khác mua đồ dưỡng da.” Lục Tư Thần cười như không cười mà nói vậy. Sở Lạc Nhất đẩy thẳng chiếc vali kia về, “Người phụ nữ như cô mà cũng tìm được bạn trai, anh chàng kia bị đui hả?” Lục Tư Thần xí một tiếng, “Tôi nói cho cô biết, cả thế giới này chỉ có anh ấy có mắt nhìn người một chút thôi.”
Hai người đi ra khỏi sân bay, Lục Tư Thần đặt hành lý vào cốp sau, sau đó lên xe nhìn Sở Lạc Nhất khởi động xe, “Mẹ tôi còn nói với cô chuyện gì nữa?”
Sở Lạc Nhật biết Lục Tư Thần để ý đến điều này, sau khi lái xe ra khỏi sân bay mới nói, “Trước hết cô nói xem Cổ Tịch Nguyệt là người như thế nào?”
“Cổ Tịch Nguyệt: Thứ tiện nhân ấy, ích kỷ, đanh đá chanh chua, cậy gia đình có tiền nên không coi ai ra gì. À phải rồi, cô ta chính là người bắt nạt Cảnh Hân độc ác nhất. Có thể có không biết, mẹ của Cảnh Hân từng là tình nhân của ba Cổ Tịch Nguyệt.” “Ôi, mối quan hệ này.” Khóe miệng Sở Lạc Nhất giật giật.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cố Tỉ Thành nói rất thật, năm tuổi anh theo mẹ quay về, mười lăm tuổi vào bộ đội, cho nên đối với những người bạn kia của mình, nói dễ nghe là bạn chứ cũng không có quan hệ sâu sắc lắm. ếu không anh cũng chẳng đợi đến bây giờ mới dẫn Sở Lạc Nhất đi gặp họ.
Nói ra thì, Tây Tây qua lại với họ lâu hơn.
Chỉ là sau đó...
[Lạc Thần: Anh thật3đáng thương.]
[Lạc Thần: Em vừa mới quen anh đã giới thiệu anh cho các bạn của em rồi.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Chuyện này không giống nhau.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Em đã nói với Lục Tư Thần chưa? Cô ấy với Cổ Tịch Nguyệt hình như vẫn không hợp nhau.]
[Lạc Thần: Ôi chao, em đã nói rồi mà, trong đám bạn của anh, chỉ có mỗi mình Lục Tư Thần là người sáng0suốt, không phải người ta kiêu căng lạnh lùng mà là lười về một giuộc với các anh.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Cho em một cơ hội sắp xếp lại lời ăn tiếng nói của mình.] [Lạc Thần: Được thôi, không phải người ta kiêu căng lạnh lùng, mà là lười về một giuộc với đám người đó. Anh đẹp trai nhà em gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, cao nhã thanh lịch vô5cùng. [Anh đẹp trai nhà giàu: Khá đấy.] [Lạc Thần: Phun máu chảy hàng tháng vào mặt anh.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Khẩu vị của em thật là mặn.) Sở Lạc Nhất nói thêm với Cố Tỉ Thành một câu nữa, sau đó Cố Tỉ Thành cầm điện thoại, con trai ở đầu dây bên kia gọi mẹ ơi mấy tiếng.
Sở Lạc Nhất nhìn thời gian, thấy hơi nhớ con trai. Đợi sau khi Lục4Tư Thần quay về, chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết. Từ phản ứng của Cảnh Hân thì có thể thấy người kia rất có khả năng là Cổ Tịch Nguyệt. Nhưng tại sao Cổ Tịch Nguyệt phải hại Cố Tử Tịch? Sở Lạc Nhất thực sự không sao nghĩ thông suốt được điều này. Năm giờ chiều, Sở Lạc Nhất chuẩn bị xuất phát đi đón người.
Cảnh Hân vẫn ngồi ở vị trí cửa9sổ mà ngẩn ngẩn ngơ ngơ, Sở Lạc Nhất cũng không quấy rầy cô ấy mà thay giày đi luôn. Khi Sở Lạc Nhất đến sân bay, Lục Tư Thần đã đến nơi rồi. Lục Tư Thần kéo một vali đồ đẩy thẳng về phía Sở Lạc Nhất, “Đồ dưỡng da mua cho cô đây, nhìn cái bản mặt lão hóa của cô kìa. Cô không chịu chăm sóc da tốt đúng không, thực sự không biết Cổ Tỉ Thành rốt cuộc chấm cô ở điểm nào nữa?” Sở Lạc Nhất biết cái miệng Lục Tư Thần không nói được câu gì dễ nghe, nhưng tâm địa rất tốt. Bây giờ Sở Lạc Nhất đã biết tại sao ba chồng cô thích Lục Tư Thần đến vậy, hai người này quả thực rất giống nhau.
Sở Lạc Nhất nhấc nhấc thử, “Này, cô mua bao nhiêu thứ vậy?” “Không biết nữa, sau khi cúp máy thì xuống tầng càn quét một trận, quẹt thẻ của chồng tôi, ai mà biết là bao nhiêu tiền. À đúng rồi, tôi sẽ mách với Cố Tỉ Thành là cô dùng tiền của người đàn ông khác mua đồ dưỡng da.” Lục Tư Thần cười như không cười mà nói vậy. Sở Lạc Nhất đẩy thẳng chiếc vali kia về, “Người phụ nữ như cô mà cũng tìm được bạn trai, anh chàng kia bị đui hả?” Lục Tư Thần xí một tiếng, “Tôi nói cho cô biết, cả thế giới này chỉ có anh ấy có mắt nhìn người một chút thôi.”
Hai người đi ra khỏi sân bay, Lục Tư Thần đặt hành lý vào cốp sau, sau đó lên xe nhìn Sở Lạc Nhất khởi động xe, “Mẹ tôi còn nói với cô chuyện gì nữa?”
Sở Lạc Nhật biết Lục Tư Thần để ý đến điều này, sau khi lái xe ra khỏi sân bay mới nói, “Trước hết cô nói xem Cổ Tịch Nguyệt là người như thế nào?”
“Cổ Tịch Nguyệt: Thứ tiện nhân ấy, ích kỷ, đanh đá chanh chua, cậy gia đình có tiền nên không coi ai ra gì. À phải rồi, cô ta chính là người bắt nạt Cảnh Hân độc ác nhất. Có thể có không biết, mẹ của Cảnh Hân từng là tình nhân của ba Cổ Tịch Nguyệt.” “Ôi, mối quan hệ này.” Khóe miệng Sở Lạc Nhất giật giật.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook