Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-550
Chương 550: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[119]
“Đồ dưỡng da của mẹ con còn cần người khác mua hộ à?”
Sở Lạc Nhất vừa dứt lời, giọng Cố Tước Tỉ đã vang lên. Sở Lạc Nhất: “.”
Ba chồng ơi, con không phải con trai ba,3con là con dâu ba mà, ba thực sự không định giữ chút thể diện cho con sao? “Đừng chấp nhặt với ba con, Tư Thần mua cho con thì con cứ dùng đi.” Diệp Ngữ Vi0nói rồi trừng mắt với chồng mình một cái. Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm, tất nhiên cô sẽ không chấp nhặt với ba chồng, bởi vì cô đâu dám. Lúc ăn cơm, Sở Lạc Nhất nói5suy đoán của mình cho Diệp Ngữ Vi và Cố Tước Tỉ nghe. Diệp Ngữ Vi có vẻ kinh ngạc. Sở Lạc Nhất lặng lẽ đánh giá ba chồng mình, nhưng lại thấy Cố Tước Tí hoàn4toàn thản nhiên, dường như tất cả mọi thứ đều nằm trong tưởng tượng của ông. “Chuyện này mà không có chứng cứ, Nhất Nhất, con đừng hành động thiếu suy nghĩ. Mọi người đều sống cùng9một chỗ.” Diệp Ngữ Vi lên tiếng nhắc nhở, nhưng cũng thể hiện rõ lập trường. Chỉ cần có chứng cứ,Diệp Ngữ Vi sẽ không nhân nhượng cho qua chuyện này. “Mẹ, con biết rồi.” Sở Lạc Nhất lên tiếng hứa hẹn, “Chuyện này chắc chắn con phải tìm được chứng cứ mới làm, sẽ không làm khó mẹ và ba đâu.” “Hai chúng ta thì không sợ làm khó làm dễ gì, chủ yếu là sợ sau này con khó đối nhân xử thế ở đây.” Diệp Ngữ Vi nói ra nỗi lo của mình.
Sở Lạc Nhất thầm nghĩ, sau này con không sống ở đây đâu, chắc cả đời này cô sẽ theo Cố Tỉ Thành sống ở quân doanh, cho dù sau này Cố Tỉ Thành về hưu, chắc họ cũng sẽ sống ở căn hộ. Nơi này để cho Tiểu Quỷ Quỷ là được.
Thằng bé là đứa trẻ phải kế thừa giang sơn của ba nó. “Mẹ ơi, con ăn xong rồi, con đi tìm Lục Tư Thần ạ.” Sở Lạc Nhất nói, và với hai miếng cơm, vội vàng đứng lên rời khỏi đó.
Diệp Ngữ Vi nhìn Sở Lạc Nhất rời đi mà quay đầu nhìn Cố Tước Tỉ, “Anh cảm thấy chuyện này thế nào?” “Không thể nào cả, hung thủ phải đền tội, chỉ thế thôi.” Cố Tước Tỉ lạnh lẽo nói, “Em tập trung vào ăn cơm đi.” Diệp Ngữ Vi liếc mắt nhìn Cố Tước Tỉ với vẻ ghét bỏ. Năm đó mình đúng là bị mù, sao cứ nhất định phải lấy người này nhỉ? Sở Lạc Nhất chạy ra khỏi Cố Viên, đi về phía nhà Lục Tư Thần.
“Em dâu.”
Sở Lạc Nhất vẫn chưa qua đó đã nghe thấy có người đang gọi cô.
Cảm giác như đang gọi cô.
Cho nên Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Cổ Tịch Nguyệt từ một bên khác bước ra. Cổ Tịch Nguyệt hình như vừa hết giờ làm, cho nên vẫn đang mặc đồ rất trang trọng, Sở Lạc Nhất khẽ nghiêng đầu, “Gọi tôi hả?” Cổ Tịch Nguyệt mỉm cười, đi tới bên cạnh Sở Lạc Nhất, “Em dâu về từ bao giờ vậy, sao không thấy em nhỉ?” “Tôi mới về hôm qua, chủ biên Cổ bận việc, không gặp được người thích ngủ nướng như tôi cũng là chuyện bình thường thôi.” Sở Lạc Nhất thản nhiên nói.
Cổ Tịch Nguyệt giơ tay gạt gạt tóc, toát ra vẻ quyến rũ.
“Nghe nói gần đây em dâu đang ở cùng Cảnh Hân hả.” Cổ Tịch Nguyệt bình tĩnh hỏi. “Ai nói thế?” Sở Lạc Nhật có vẻ kinh ngạc, “Tôi có thân thiết gì với cô ấy đâu.” Cổ Tịch Nguyệt nhíu mày nhìn Sở Lạc Nhất, dường như đang suy nghĩ lời cô nói.
Sở Lạc Nhất cười mà như không nhìn Cổ Tích Nguyệt nhíu mày, trong lòng càng hiểu rõ hơn. “Không có thì tốt, có vẻ em dâu không biết, con người Cảnh Hân, thủ đoạn độc ác, cái gì cũng làm được.” Cổ Tịch Nguyệt có lòng tốt nhắc nhở.
“Vậy à, tôi biết rồi, cảm ơn chị nhé.” Sở Lạc Nhất tỏ ý tôi đã hiểu, nhìn Cổ Tích Nguyệt với vẻ cảm kích.
“Em dâu đi đâu thế?” Cổ Tịch Nguyệt lại hỏi thêm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Đồ dưỡng da của mẹ con còn cần người khác mua hộ à?”
Sở Lạc Nhất vừa dứt lời, giọng Cố Tước Tỉ đã vang lên. Sở Lạc Nhất: “.”
Ba chồng ơi, con không phải con trai ba,3con là con dâu ba mà, ba thực sự không định giữ chút thể diện cho con sao? “Đừng chấp nhặt với ba con, Tư Thần mua cho con thì con cứ dùng đi.” Diệp Ngữ Vi0nói rồi trừng mắt với chồng mình một cái. Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm, tất nhiên cô sẽ không chấp nhặt với ba chồng, bởi vì cô đâu dám. Lúc ăn cơm, Sở Lạc Nhất nói5suy đoán của mình cho Diệp Ngữ Vi và Cố Tước Tỉ nghe. Diệp Ngữ Vi có vẻ kinh ngạc. Sở Lạc Nhất lặng lẽ đánh giá ba chồng mình, nhưng lại thấy Cố Tước Tí hoàn4toàn thản nhiên, dường như tất cả mọi thứ đều nằm trong tưởng tượng của ông. “Chuyện này mà không có chứng cứ, Nhất Nhất, con đừng hành động thiếu suy nghĩ. Mọi người đều sống cùng9một chỗ.” Diệp Ngữ Vi lên tiếng nhắc nhở, nhưng cũng thể hiện rõ lập trường. Chỉ cần có chứng cứ,Diệp Ngữ Vi sẽ không nhân nhượng cho qua chuyện này. “Mẹ, con biết rồi.” Sở Lạc Nhất lên tiếng hứa hẹn, “Chuyện này chắc chắn con phải tìm được chứng cứ mới làm, sẽ không làm khó mẹ và ba đâu.” “Hai chúng ta thì không sợ làm khó làm dễ gì, chủ yếu là sợ sau này con khó đối nhân xử thế ở đây.” Diệp Ngữ Vi nói ra nỗi lo của mình.
Sở Lạc Nhất thầm nghĩ, sau này con không sống ở đây đâu, chắc cả đời này cô sẽ theo Cố Tỉ Thành sống ở quân doanh, cho dù sau này Cố Tỉ Thành về hưu, chắc họ cũng sẽ sống ở căn hộ. Nơi này để cho Tiểu Quỷ Quỷ là được.
Thằng bé là đứa trẻ phải kế thừa giang sơn của ba nó. “Mẹ ơi, con ăn xong rồi, con đi tìm Lục Tư Thần ạ.” Sở Lạc Nhất nói, và với hai miếng cơm, vội vàng đứng lên rời khỏi đó.
Diệp Ngữ Vi nhìn Sở Lạc Nhất rời đi mà quay đầu nhìn Cố Tước Tỉ, “Anh cảm thấy chuyện này thế nào?” “Không thể nào cả, hung thủ phải đền tội, chỉ thế thôi.” Cố Tước Tỉ lạnh lẽo nói, “Em tập trung vào ăn cơm đi.” Diệp Ngữ Vi liếc mắt nhìn Cố Tước Tỉ với vẻ ghét bỏ. Năm đó mình đúng là bị mù, sao cứ nhất định phải lấy người này nhỉ? Sở Lạc Nhất chạy ra khỏi Cố Viên, đi về phía nhà Lục Tư Thần.
“Em dâu.”
Sở Lạc Nhất vẫn chưa qua đó đã nghe thấy có người đang gọi cô.
Cảm giác như đang gọi cô.
Cho nên Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Cổ Tịch Nguyệt từ một bên khác bước ra. Cổ Tịch Nguyệt hình như vừa hết giờ làm, cho nên vẫn đang mặc đồ rất trang trọng, Sở Lạc Nhất khẽ nghiêng đầu, “Gọi tôi hả?” Cổ Tịch Nguyệt mỉm cười, đi tới bên cạnh Sở Lạc Nhất, “Em dâu về từ bao giờ vậy, sao không thấy em nhỉ?” “Tôi mới về hôm qua, chủ biên Cổ bận việc, không gặp được người thích ngủ nướng như tôi cũng là chuyện bình thường thôi.” Sở Lạc Nhất thản nhiên nói.
Cổ Tịch Nguyệt giơ tay gạt gạt tóc, toát ra vẻ quyến rũ.
“Nghe nói gần đây em dâu đang ở cùng Cảnh Hân hả.” Cổ Tịch Nguyệt bình tĩnh hỏi. “Ai nói thế?” Sở Lạc Nhật có vẻ kinh ngạc, “Tôi có thân thiết gì với cô ấy đâu.” Cổ Tịch Nguyệt nhíu mày nhìn Sở Lạc Nhất, dường như đang suy nghĩ lời cô nói.
Sở Lạc Nhất cười mà như không nhìn Cổ Tích Nguyệt nhíu mày, trong lòng càng hiểu rõ hơn. “Không có thì tốt, có vẻ em dâu không biết, con người Cảnh Hân, thủ đoạn độc ác, cái gì cũng làm được.” Cổ Tịch Nguyệt có lòng tốt nhắc nhở.
“Vậy à, tôi biết rồi, cảm ơn chị nhé.” Sở Lạc Nhất tỏ ý tôi đã hiểu, nhìn Cổ Tích Nguyệt với vẻ cảm kích.
“Em dâu đi đâu thế?” Cổ Tịch Nguyệt lại hỏi thêm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook