Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-581
Chương 581: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[150]
“Phì...” Lục Tư Thần bật cười một tiếng.
Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn Cảnh Hân đang bận rộn trong nhà bếp: “Sao cô lại bắt cho cô ấy làm cơm cho cô thể hả?” “Tự cố ấy yêu cầu đấy chứ, tôi làm gì còn cách nào. Được rồi, chuyện diễn đàn thế nào rồi? Mẹ tôi nói phải đợi diễn đàn được công bố mới có thể kiểm tra được.” Lục Tư Thần hỏi. “Kiều Vi Nhã3đang làm rồi, đại khái là đến chiều có thể sẽ được công bố thôi! Trên đường tới đây tôi có gặp Cổ Tịch Nguyệt. Cô ta còn già mồm nói với tôi là chuyện này chẳng liên quan gì đến cô ta hết.” Sở Lạc Nhất dựa lưng vào ghế rồi nói một cách châm chọc. Người đang bận rộn trong nhà bếp khựng lại một chút vì câu nói này, nhưng sau đó vẫn tiếp tục0công việc đang dang dở của mình. “Lúc sáng tối qua nhà cổ tôi có dạo bên ngoài một lúc lâu mà sao không thấy cô ta? Sao lần quái nào cô cũng gặp được cô ta vậy?” Lục Tư Thần bất mãn nói. Sở Lạc Nhất: “...”
“Cho nên mới sáng sớm cô chạy tới nhà tối để tìm tôi chỉ là vì muốn vô tình gặp được Cổ Tịch Nguyệt? Cô có phải bị điên không thể5hả?” Sở Lạc Nhật bất lực nói: “Hơn nữa cô nghĩ Cổ Tịch Nguyệt bị đần chắc, người ta thấy cô từ cách xa tám trăm mét đã chạy mất dép rối có được không?”
“Thật là, tôi chỉ muốn diss cô ta một chút mà còn chẳng thấy người đâu, nhàm chán.” Lục Tư Thần nói rồi đem con mèo của mình úp lên mặt. Sở Lạc Nhất: “Người ta đâu có ngu đâu mà dâng tới tận4của cho cô xỉa xói chứ.”
“Em dâu ăn sáng chưa? Cùng ăn nhé.” Cảnh Hân bước ra khỏi phòng bếp, vừa chào hỏi vừa bưng cơm nước đi ra. “Thôi thôi, tôi ăn rồi.” Sở Lạc Nhất nói rồi đứng dậy đi cùng Lục Tư Thần.
Lục Tư Thần quay đầu liếc Sở Lạc Nhất một cái lạnh bằng, sau đó nói: “Chẳng phải cô nói là không ăn sao?” “Tôi ngồi ở chỗ đó không được chắc?” Sở9Lạc Nhất vừa nói vừa đi thẳng qua Lục Tư Thần. “Người đâu mà kì cục thế hả, Cố Tỉ Thành mù mắt thật rồi!” Lục Tư Thần nói rồi đột nhiên ôm lấy cổ của Sở Lạc Nhất. “Nếu như mắt của Cố Tỉ Thành là mù thì chồng cô chắc chắn là ung thư mắt, đáng chết!” Sở Lạc Nhất cười ha hả rồi bật lại. Hai người ngồi xuống bàn ăn, Sở Lạc Nhất vẫn nói chuyện trong lúc hai người kia đang ăn sáng: “Thế rốt cuộc là Cổ Tịch Nguyệt có thể vẽ được hay không thể: Cảnh Hân ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất một lát rồi cuối cùng lắc đầu, sau đó tiếp tục ăn.
“Chậc chậc chậc, một người chẳng biết gì về hội họa mà dám mặt dày thêm cho mình một cái danh đại sư hội họa, ghê gớm phết đấy.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa chống cằm ngẫm nghĩ: “Vậy ra chuyện cô ta sao chép tranh của cô, thật ra tất cả mọi người trong hội này đều biết đúng không?” “Tôi không biết nè.” Lục Tư Thần đột nhiên xen vào.
“Cô vừa phải thôi, đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa, cô với người ta không có bất kỳ một mối quan hệ nào hết.” Sở Lạc Nhất ghét bỏ nói, sau đó bị Lục Tư Thần đá cho một cái. “Cái loại con gái như cố đáng đời được gả đi rồi mà vẫn phải làm tất cả mọi việc như một thằng đàn ông, ngay cả việc trả thù cho em gái của chồng cũng phải tự làm.” Lục Tư Thần dứt khoát phản pháo lại một câu. Sở Lạc Nhất cười ha hả: “Cảm ơn đã quan tâm, chị đây cam tâm tình nguyện nhé.” “Này, Sở Lạc Nhất.” Có vẻ như Lục Tư Thần sợ làm như vậy còn chưa đủ đả kích Sở Lạc Nhất cho nên nói tiếp: “Cô nói xem, cô với Cố Tỉ Thành kết hôn mấy năm rồi nhưng ấy đã từng vì cô mà làm chuyện gì chưa? Cô vất vả sinh con cho anh ấy, chăm nom nhà cửa cho anh ấy, thế anh ấy đã làm được gì cho cô rồi?”
Sở Lạc Nhất nghe lời nói sắc bén của Lục Tư Thần thì dứt khoát liếc mắt lườm một cái: “Cô không ăn được nho thì nói nho xanh chứ gì.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Phì...” Lục Tư Thần bật cười một tiếng.
Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn Cảnh Hân đang bận rộn trong nhà bếp: “Sao cô lại bắt cho cô ấy làm cơm cho cô thể hả?” “Tự cố ấy yêu cầu đấy chứ, tôi làm gì còn cách nào. Được rồi, chuyện diễn đàn thế nào rồi? Mẹ tôi nói phải đợi diễn đàn được công bố mới có thể kiểm tra được.” Lục Tư Thần hỏi. “Kiều Vi Nhã3đang làm rồi, đại khái là đến chiều có thể sẽ được công bố thôi! Trên đường tới đây tôi có gặp Cổ Tịch Nguyệt. Cô ta còn già mồm nói với tôi là chuyện này chẳng liên quan gì đến cô ta hết.” Sở Lạc Nhất dựa lưng vào ghế rồi nói một cách châm chọc. Người đang bận rộn trong nhà bếp khựng lại một chút vì câu nói này, nhưng sau đó vẫn tiếp tục0công việc đang dang dở của mình. “Lúc sáng tối qua nhà cổ tôi có dạo bên ngoài một lúc lâu mà sao không thấy cô ta? Sao lần quái nào cô cũng gặp được cô ta vậy?” Lục Tư Thần bất mãn nói. Sở Lạc Nhất: “...”
“Cho nên mới sáng sớm cô chạy tới nhà tối để tìm tôi chỉ là vì muốn vô tình gặp được Cổ Tịch Nguyệt? Cô có phải bị điên không thể5hả?” Sở Lạc Nhật bất lực nói: “Hơn nữa cô nghĩ Cổ Tịch Nguyệt bị đần chắc, người ta thấy cô từ cách xa tám trăm mét đã chạy mất dép rối có được không?”
“Thật là, tôi chỉ muốn diss cô ta một chút mà còn chẳng thấy người đâu, nhàm chán.” Lục Tư Thần nói rồi đem con mèo của mình úp lên mặt. Sở Lạc Nhất: “Người ta đâu có ngu đâu mà dâng tới tận4của cho cô xỉa xói chứ.”
“Em dâu ăn sáng chưa? Cùng ăn nhé.” Cảnh Hân bước ra khỏi phòng bếp, vừa chào hỏi vừa bưng cơm nước đi ra. “Thôi thôi, tôi ăn rồi.” Sở Lạc Nhất nói rồi đứng dậy đi cùng Lục Tư Thần.
Lục Tư Thần quay đầu liếc Sở Lạc Nhất một cái lạnh bằng, sau đó nói: “Chẳng phải cô nói là không ăn sao?” “Tôi ngồi ở chỗ đó không được chắc?” Sở9Lạc Nhất vừa nói vừa đi thẳng qua Lục Tư Thần. “Người đâu mà kì cục thế hả, Cố Tỉ Thành mù mắt thật rồi!” Lục Tư Thần nói rồi đột nhiên ôm lấy cổ của Sở Lạc Nhất. “Nếu như mắt của Cố Tỉ Thành là mù thì chồng cô chắc chắn là ung thư mắt, đáng chết!” Sở Lạc Nhất cười ha hả rồi bật lại. Hai người ngồi xuống bàn ăn, Sở Lạc Nhất vẫn nói chuyện trong lúc hai người kia đang ăn sáng: “Thế rốt cuộc là Cổ Tịch Nguyệt có thể vẽ được hay không thể: Cảnh Hân ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất một lát rồi cuối cùng lắc đầu, sau đó tiếp tục ăn.
“Chậc chậc chậc, một người chẳng biết gì về hội họa mà dám mặt dày thêm cho mình một cái danh đại sư hội họa, ghê gớm phết đấy.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa chống cằm ngẫm nghĩ: “Vậy ra chuyện cô ta sao chép tranh của cô, thật ra tất cả mọi người trong hội này đều biết đúng không?” “Tôi không biết nè.” Lục Tư Thần đột nhiên xen vào.
“Cô vừa phải thôi, đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa, cô với người ta không có bất kỳ một mối quan hệ nào hết.” Sở Lạc Nhất ghét bỏ nói, sau đó bị Lục Tư Thần đá cho một cái. “Cái loại con gái như cố đáng đời được gả đi rồi mà vẫn phải làm tất cả mọi việc như một thằng đàn ông, ngay cả việc trả thù cho em gái của chồng cũng phải tự làm.” Lục Tư Thần dứt khoát phản pháo lại một câu. Sở Lạc Nhất cười ha hả: “Cảm ơn đã quan tâm, chị đây cam tâm tình nguyện nhé.” “Này, Sở Lạc Nhất.” Có vẻ như Lục Tư Thần sợ làm như vậy còn chưa đủ đả kích Sở Lạc Nhất cho nên nói tiếp: “Cô nói xem, cô với Cố Tỉ Thành kết hôn mấy năm rồi nhưng ấy đã từng vì cô mà làm chuyện gì chưa? Cô vất vả sinh con cho anh ấy, chăm nom nhà cửa cho anh ấy, thế anh ấy đã làm được gì cho cô rồi?”
Sở Lạc Nhất nghe lời nói sắc bén của Lục Tư Thần thì dứt khoát liếc mắt lườm một cái: “Cô không ăn được nho thì nói nho xanh chứ gì.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook