Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-598
Chương 598: Ngày xuân rực rỡ [167]
“Lữ đoàn trưởng, anh với chị dâu cứ gọi điện thoại đi, để em rửa, em đi rửa cho.” Tiểu Mã tươi cười đón lấy bát đũa của Cố Tỉ Thành, sau đó chạy ra ngoài.
Cố Tỉ Thành cười cười mắng một tiếng, nhìn theo người chạy ra ngoài. “Sao thế?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.
“Tiểu Mã ấy mà, đi rửa bát cho anh rồi.” Cố Tỉ Thành nói rồi quay về phía bàn làm việc.
“Ôi, có cảnh vệ đúng là tốt thật,3bát đũa cũng không cần rửa.” Sở Lạc Nhất chậc chậc vài tiếng. “Người ta nể mặt chị dâu chứ liên quan gì đến anh.” Cố Tỉ Thành hừ một tiếng, “Sau này ngoài việc công ra, tránh Hải Dương xa xa một chút.” “Nhỏ mọn vừa vừa chứ, em thấy mẹ đối xử với anh ta rất tốt mà.” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi. “Cũng tạm tạm, chủ Văn là trợ lý đặc biệt của ba, theo ba cả đời, quan hệ0của mẹ với chú Văn cũng khá ổn, cho nên tất nhiên sẽ đối xử tốt với Hải Dương và Hải Lam.” Cố Tỉ Thành lên tiếng giải thích, “Được rồi, em ngủ trưa đi, anh đi làm nốt chuyện của sáng nay đã.”
“Ừm, anh đi làm việc đi.” Sở Lạc Nhất nói rồi cúp điện thoại. Cố Tỉ Thành thở dài. Sau khi anh cúp máy, Tiểu Mã đã quay về.
Cố Tỉ Thành đưa tập văn kiện trong tay cho Tiểu Mã rồi5dặn dò, “Gửi fax cho bên đó giúp tôi.” Tiểu Mã khựng lại, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay.
Báo cáo xin ra nước ngoài? “Lữ đoàn trưởng, lúc đó anh đang trong thời gian diễn tập quân sự mà.” Tiểu Mã lên tiếng nhắc nhở. Cố Tỉ Thành hơi nhướng mày, chỉ liếc cậu ấy một cái, “Cứ đi nộp đi.” “Vâng.” Tiểu Mã thở dài, không biết các lãnh đạo có phê chuẩn cho thời gian xin nghỉ của lữ đoàn trưởng4không. Tuy là cậu ấy cảm thấy, không thể nào được. Tiểu Mã vừa gửi fax bản báo cáo thì điện thoại của Cố Tỉ Thành đã đổ chuông.
“Cậu làm cái gì đấy? Có biết hôm đấy là ngày thao diễn không? Đòi ra nước ngoài, sao cậu không xin được lên trời luôn đi?” Ở đầu dây bên kia, lãnh đạo lớn tiếng nói. “Ồ, tôi sẽ bị thương.” Cố Tỉ Thành thản nhiên nói, suýt nữa hù chết Tiểu Mã đáng thương9vừa bước vào phòng.
“Cậu bị thương rồi? Chuyện gì thế?” Lãnh đạo nhíu mày hỏi lại.
“Không phải, tôi nói tôi sẽ bị thương trước khi diễn ra diễn tập quân sự, thực sự sẽ bị như thế.” Cố Tỉ Thành rất ung dung, “Dù sao ngài nhất định phải phê duyệt cho tôi, ra nước ngoài làm gì tôi cũng đã báo cáo sẵn cho ngài rồi đấy.”
“Cậu có biết lần diễn tập quân sự này không chỉ quan trọng với Sở Lạc Ninh mà cũng rất quan trọng với cậu không.” Lãnh đạo nhắc nhở.
Cố Tỉ Thành hơi cụp mắt, “Vì nhiệm vụ, vì huấn luyện lính mới, cái nào cũng là tiền đề của tôi, những ngày tháng như thế này tôi cũng chán lắm chứ.” Cố Tỉ Thành cười cười, “Tôi không thể ích kỷ mãi thế được, sau này vẫn còn nhiều lần diễn tập quân sự, sau này cũng còn nhiều nhiệm vụ. Nhiệm vụ thì tôi không thể đổ trách nhiệm cho người khác, còn quân diễn không phải thiểu tối sẽ không tiến hành được. Quốc gia có nhiều quân nhân như thế, nhưng vợ tôi chỉ có một mình tôi thôi.”
Lãnh đạo còn định nói gì đó, nhưng nghe Cố Tỉ Thành nói vậy, chỉ có thể thở dài. “Quyết định thật rồi à?” Lãnh đạo hỏi lại lần nữa. “Ngài xem đi, không phê chuẩn thì sắp tới tôi chỉ có thể tự gây rắc rối cho mình thôi.” Cố Tỉ Thành điềm tĩnh uy hiếp cả lãnh đạo của mình. Lãnh đạo cười cười mắng một tiếng, cũng không nói rõ là có phê chuẩn hay không đã ngắt cuộc gọi luôn. Tiểu Mã thấy Cố Tỉ Thành cúp điện thoại rồi mới lên tiếng, “Lữ đoàn trưởng, anh đã nói chuyện này với chị dâu chưa?” Nói với Sở Lạc Nhất? Tại sao phải nói chuyện này với Sở Lạc Nhất?
Nếu nói chuyện này ra, chắc chắn cô sẽ không để anh đi, anh không thể nói với Sở Lạc Nhất.
Không đúng, chuyện bị thương, anh vẫn cần suy nghĩ cho cẩn thận một chút mới được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Lữ đoàn trưởng, anh với chị dâu cứ gọi điện thoại đi, để em rửa, em đi rửa cho.” Tiểu Mã tươi cười đón lấy bát đũa của Cố Tỉ Thành, sau đó chạy ra ngoài.
Cố Tỉ Thành cười cười mắng một tiếng, nhìn theo người chạy ra ngoài. “Sao thế?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.
“Tiểu Mã ấy mà, đi rửa bát cho anh rồi.” Cố Tỉ Thành nói rồi quay về phía bàn làm việc.
“Ôi, có cảnh vệ đúng là tốt thật,3bát đũa cũng không cần rửa.” Sở Lạc Nhất chậc chậc vài tiếng. “Người ta nể mặt chị dâu chứ liên quan gì đến anh.” Cố Tỉ Thành hừ một tiếng, “Sau này ngoài việc công ra, tránh Hải Dương xa xa một chút.” “Nhỏ mọn vừa vừa chứ, em thấy mẹ đối xử với anh ta rất tốt mà.” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi. “Cũng tạm tạm, chủ Văn là trợ lý đặc biệt của ba, theo ba cả đời, quan hệ0của mẹ với chú Văn cũng khá ổn, cho nên tất nhiên sẽ đối xử tốt với Hải Dương và Hải Lam.” Cố Tỉ Thành lên tiếng giải thích, “Được rồi, em ngủ trưa đi, anh đi làm nốt chuyện của sáng nay đã.”
“Ừm, anh đi làm việc đi.” Sở Lạc Nhất nói rồi cúp điện thoại. Cố Tỉ Thành thở dài. Sau khi anh cúp máy, Tiểu Mã đã quay về.
Cố Tỉ Thành đưa tập văn kiện trong tay cho Tiểu Mã rồi5dặn dò, “Gửi fax cho bên đó giúp tôi.” Tiểu Mã khựng lại, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay.
Báo cáo xin ra nước ngoài? “Lữ đoàn trưởng, lúc đó anh đang trong thời gian diễn tập quân sự mà.” Tiểu Mã lên tiếng nhắc nhở. Cố Tỉ Thành hơi nhướng mày, chỉ liếc cậu ấy một cái, “Cứ đi nộp đi.” “Vâng.” Tiểu Mã thở dài, không biết các lãnh đạo có phê chuẩn cho thời gian xin nghỉ của lữ đoàn trưởng4không. Tuy là cậu ấy cảm thấy, không thể nào được. Tiểu Mã vừa gửi fax bản báo cáo thì điện thoại của Cố Tỉ Thành đã đổ chuông.
“Cậu làm cái gì đấy? Có biết hôm đấy là ngày thao diễn không? Đòi ra nước ngoài, sao cậu không xin được lên trời luôn đi?” Ở đầu dây bên kia, lãnh đạo lớn tiếng nói. “Ồ, tôi sẽ bị thương.” Cố Tỉ Thành thản nhiên nói, suýt nữa hù chết Tiểu Mã đáng thương9vừa bước vào phòng.
“Cậu bị thương rồi? Chuyện gì thế?” Lãnh đạo nhíu mày hỏi lại.
“Không phải, tôi nói tôi sẽ bị thương trước khi diễn ra diễn tập quân sự, thực sự sẽ bị như thế.” Cố Tỉ Thành rất ung dung, “Dù sao ngài nhất định phải phê duyệt cho tôi, ra nước ngoài làm gì tôi cũng đã báo cáo sẵn cho ngài rồi đấy.”
“Cậu có biết lần diễn tập quân sự này không chỉ quan trọng với Sở Lạc Ninh mà cũng rất quan trọng với cậu không.” Lãnh đạo nhắc nhở.
Cố Tỉ Thành hơi cụp mắt, “Vì nhiệm vụ, vì huấn luyện lính mới, cái nào cũng là tiền đề của tôi, những ngày tháng như thế này tôi cũng chán lắm chứ.” Cố Tỉ Thành cười cười, “Tôi không thể ích kỷ mãi thế được, sau này vẫn còn nhiều lần diễn tập quân sự, sau này cũng còn nhiều nhiệm vụ. Nhiệm vụ thì tôi không thể đổ trách nhiệm cho người khác, còn quân diễn không phải thiểu tối sẽ không tiến hành được. Quốc gia có nhiều quân nhân như thế, nhưng vợ tôi chỉ có một mình tôi thôi.”
Lãnh đạo còn định nói gì đó, nhưng nghe Cố Tỉ Thành nói vậy, chỉ có thể thở dài. “Quyết định thật rồi à?” Lãnh đạo hỏi lại lần nữa. “Ngài xem đi, không phê chuẩn thì sắp tới tôi chỉ có thể tự gây rắc rối cho mình thôi.” Cố Tỉ Thành điềm tĩnh uy hiếp cả lãnh đạo của mình. Lãnh đạo cười cười mắng một tiếng, cũng không nói rõ là có phê chuẩn hay không đã ngắt cuộc gọi luôn. Tiểu Mã thấy Cố Tỉ Thành cúp điện thoại rồi mới lên tiếng, “Lữ đoàn trưởng, anh đã nói chuyện này với chị dâu chưa?” Nói với Sở Lạc Nhất? Tại sao phải nói chuyện này với Sở Lạc Nhất?
Nếu nói chuyện này ra, chắc chắn cô sẽ không để anh đi, anh không thể nói với Sở Lạc Nhất.
Không đúng, chuyện bị thương, anh vẫn cần suy nghĩ cho cẩn thận một chút mới được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook