Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-600
Chương 600: Ngày xuân rực rỡ[169]
Sở Lạc Duy lái xe, từ đầu đến cuối gương mặt anh luôn nghiêm túc, có thể thấy thực sự tức giận rồi.
“Chèn ép quá thì mẹ kiếp ông đây báo cảnh sát thật.” Triệu Hân Hân tức giận quát lên. Sở Vi vươn tay nắm chặt bàn tay cô,3lần này cũng không ngăn cản ý nghĩ báo cảnh sát của Triệu Hân Hân nữa. Con trai anh chưa đầy hai tuổi, làm sao mà bà ta dám bể nó đi chứ? Trên đường về thằng bé ăn cái gì, uống cái gì? “Trước hết đừng cuống, tìm thằng0bé đã, đến lúc đó hẵng nói đến chuyện báo cảnh sát.” Kiều Vi Nhã lên tiếng an ủi. Bệnh viện thành phố A. Khi Thủy An Lạc làm phẫu thuật xong đã là chín giờ tối.
Sở Ninh Dực đang đợi ở văn phòng của cô, lúc này Tiểu Tiểu5Tiểu đã nằm ngủ trên chiếc giường trong văn phòng rồi.
Sau khi Thủy An Lạc quay về, Sở Ninh Dực đưa tay đón lấy áo khoác trong tay cô, “Em cứ phải đích thân làm làm gì, người trong bệnh viện của em vô dụng hết à?”
Thủy An Lạc nắn4nắn cổ, trừng mắt nhìn Sở Ninh Dực, “Ba mươi năm trước, khi bà nội ngồi ở văn phòng này, lúc đó bà đã hơn năm mươi tuổi, vẫn cố gắng tiến hành phẫu thuật, em mới bao nhiêu tuổi?” Thủy An Lạc nói rồi bước tới nhìn Tiểu Tiếu9Tiếu, bé con đang ngủ rất ngoan. Sở Ninh Dực bóp vai cho cô, bật cười trêu chọc, “Sắp năm mươi rồi, được chưa?” Thủy An Lạc ném cho chồng mình một ánh mắt. “Gửi Tiểu Tiểu về bên Lạc Ninh đi, rồi chúng ta qua bên nhà cũ của Sở Vi, lần này em tuyệt đối không thể nhịn được nữa. Lúc trước vì bà ta là mẹ ruột của Sở Vi nên người mẹ nuôi như em không nói gì được, nhưng lần này thằng bé con bị cướp đi rồi, chuyện này em không thể nhịn được.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói, chuyện khác thì có thể nhẫn nhịn được, nhưng chuyện liên quan đến con cháu, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn. “Vậy cũng không thể nửa đêm nửa hôm chạy qua đẩy được, sáng mai rồi đi.” Sở Ninh Dực nhìn thời gian rồi nói, “Ngày mai báo cảnh sát qua đó luôn.” “Báo cảnh sát? Không đến mức ấy chứ?” Thủy An Lạc chấn động. “Cháu trai anh bị người ta cướp đi rồi, anh không báo cảnh sát, em tưởng anh có trái tim thánh mẫu như phụ nữ các em chắc? Chuyện này nhất định phải báo cảnh sát.” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói. Thủy An Lạc nghĩ, lần này mẹ của Sở Vi quá đáng thật rồi, đến cả người trước giờ không xen vào chuyện của con cái như anh Sở còn phải tức giận.
Cho nên lần này Thủy An Lạc cũng không nói gì. Khi họ đến nhà cũ của Sở Vi, mẹ anh vẫn chưa quay về.
Lần này ba của Sở Vi hoàn toàn không biết gì, chỉ có anh cả của anh ra vẻ châm chọc, “Mẹ bế cháu nội của mẹ đi thì đã sao?”
Anh Cả của anh vừa dứt lời đã bị Lâm Gia Vĩ vừa về đến nhà đấm cho một cái ngã lăn ra đất, “Anh trai, anh đang nói tiếng người đấy à?” “Thằng kia, mày dám đánh tao hả?” Anh cả của Sở Vi bị đánh ngã nhào ra đất, gào ầm lên.
Chị dâu cả vội vàng chạy tới đỡ chồng, khóc gào rằng anh em đánh cả anh cả, con cái của anh cả cũng gào theo.
Nửa đêm nửa hôm mà cái nhà này vô cùng ồn ào. Kiều Vi Nhã đứng bên cạnh Triệu Hân Hân, từ đầu đến cuối chỉ lạnh lùng quan sát.
“Tôi đánh anh là còn nhẹ đấy, thằng Ba thiếu nợ gì gia đình mình mà từ sáng đến tối anh xúi giục mẹ xin tiền nó, sửa sang nhà cửa không nói làm gì, còn đòi mua nhà trên thị trấn, sau đây có phải anh định đòi tiền mua nhà ở huyện, mua nhà trên thành phố. Sao anh không lên Bắc Kinh mà mua nhà luôn đi.” Lâm Gia Vĩ bị Sở Vi kéo lại, chỉ hận không thể đạp cho anh Cả nhà mình một cái. “Nó có tiền, nó là em tao, làm sao mà tao không thể đòi nó được?” Anh Cả vẫn gân cổ lên cãi. Câu nói này đã đạp vỡ hết tam quan của người khác.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Duy lái xe, từ đầu đến cuối gương mặt anh luôn nghiêm túc, có thể thấy thực sự tức giận rồi.
“Chèn ép quá thì mẹ kiếp ông đây báo cảnh sát thật.” Triệu Hân Hân tức giận quát lên. Sở Vi vươn tay nắm chặt bàn tay cô,3lần này cũng không ngăn cản ý nghĩ báo cảnh sát của Triệu Hân Hân nữa. Con trai anh chưa đầy hai tuổi, làm sao mà bà ta dám bể nó đi chứ? Trên đường về thằng bé ăn cái gì, uống cái gì? “Trước hết đừng cuống, tìm thằng0bé đã, đến lúc đó hẵng nói đến chuyện báo cảnh sát.” Kiều Vi Nhã lên tiếng an ủi. Bệnh viện thành phố A. Khi Thủy An Lạc làm phẫu thuật xong đã là chín giờ tối.
Sở Ninh Dực đang đợi ở văn phòng của cô, lúc này Tiểu Tiểu5Tiểu đã nằm ngủ trên chiếc giường trong văn phòng rồi.
Sau khi Thủy An Lạc quay về, Sở Ninh Dực đưa tay đón lấy áo khoác trong tay cô, “Em cứ phải đích thân làm làm gì, người trong bệnh viện của em vô dụng hết à?”
Thủy An Lạc nắn4nắn cổ, trừng mắt nhìn Sở Ninh Dực, “Ba mươi năm trước, khi bà nội ngồi ở văn phòng này, lúc đó bà đã hơn năm mươi tuổi, vẫn cố gắng tiến hành phẫu thuật, em mới bao nhiêu tuổi?” Thủy An Lạc nói rồi bước tới nhìn Tiểu Tiếu9Tiếu, bé con đang ngủ rất ngoan. Sở Ninh Dực bóp vai cho cô, bật cười trêu chọc, “Sắp năm mươi rồi, được chưa?” Thủy An Lạc ném cho chồng mình một ánh mắt. “Gửi Tiểu Tiểu về bên Lạc Ninh đi, rồi chúng ta qua bên nhà cũ của Sở Vi, lần này em tuyệt đối không thể nhịn được nữa. Lúc trước vì bà ta là mẹ ruột của Sở Vi nên người mẹ nuôi như em không nói gì được, nhưng lần này thằng bé con bị cướp đi rồi, chuyện này em không thể nhịn được.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói, chuyện khác thì có thể nhẫn nhịn được, nhưng chuyện liên quan đến con cháu, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn. “Vậy cũng không thể nửa đêm nửa hôm chạy qua đẩy được, sáng mai rồi đi.” Sở Ninh Dực nhìn thời gian rồi nói, “Ngày mai báo cảnh sát qua đó luôn.” “Báo cảnh sát? Không đến mức ấy chứ?” Thủy An Lạc chấn động. “Cháu trai anh bị người ta cướp đi rồi, anh không báo cảnh sát, em tưởng anh có trái tim thánh mẫu như phụ nữ các em chắc? Chuyện này nhất định phải báo cảnh sát.” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói. Thủy An Lạc nghĩ, lần này mẹ của Sở Vi quá đáng thật rồi, đến cả người trước giờ không xen vào chuyện của con cái như anh Sở còn phải tức giận.
Cho nên lần này Thủy An Lạc cũng không nói gì. Khi họ đến nhà cũ của Sở Vi, mẹ anh vẫn chưa quay về.
Lần này ba của Sở Vi hoàn toàn không biết gì, chỉ có anh cả của anh ra vẻ châm chọc, “Mẹ bế cháu nội của mẹ đi thì đã sao?”
Anh Cả của anh vừa dứt lời đã bị Lâm Gia Vĩ vừa về đến nhà đấm cho một cái ngã lăn ra đất, “Anh trai, anh đang nói tiếng người đấy à?” “Thằng kia, mày dám đánh tao hả?” Anh cả của Sở Vi bị đánh ngã nhào ra đất, gào ầm lên.
Chị dâu cả vội vàng chạy tới đỡ chồng, khóc gào rằng anh em đánh cả anh cả, con cái của anh cả cũng gào theo.
Nửa đêm nửa hôm mà cái nhà này vô cùng ồn ào. Kiều Vi Nhã đứng bên cạnh Triệu Hân Hân, từ đầu đến cuối chỉ lạnh lùng quan sát.
“Tôi đánh anh là còn nhẹ đấy, thằng Ba thiếu nợ gì gia đình mình mà từ sáng đến tối anh xúi giục mẹ xin tiền nó, sửa sang nhà cửa không nói làm gì, còn đòi mua nhà trên thị trấn, sau đây có phải anh định đòi tiền mua nhà ở huyện, mua nhà trên thành phố. Sao anh không lên Bắc Kinh mà mua nhà luôn đi.” Lâm Gia Vĩ bị Sở Vi kéo lại, chỉ hận không thể đạp cho anh Cả nhà mình một cái. “Nó có tiền, nó là em tao, làm sao mà tao không thể đòi nó được?” Anh Cả vẫn gân cổ lên cãi. Câu nói này đã đạp vỡ hết tam quan của người khác.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com