Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-60
Chương 60: CON CHÍNH LÀ CON TRAI CỦA HAI NGƯỜI [9]
‘Từ ngày mai trở đi, con về nhà với mẹ.” “Mẹ, con không cần đi làm à? Ở quân doanh có một đống việc kia kìa.” Sở Lạc Ninh vội vàng nói.
Thủy An Lạc ném tập báo cáo sức khỏe lên mặt bàn. Sở Ninh Dực chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tình hình, “Quân doanh chỉ có một mình con hả? Con3tưởng con ngon lắm hả? Nếu không phải sắp chết cả nút, con có định quay về không?” Sở Lạc Ninh: ...” Ba đúng là ba ruột của con, nếu là người ba khác chắc không thể nói con trai mình như thế đâu.
“Mẹ, con thực sự...” “Đến cái mạng còn chẳng còn thì lấy gì ra mà trả thù, với cả bên0quân doanh đã phê chuẩn nửa năm nghỉ phép dưỡng thương rồi, đừng tưởng mẹ không biết.” Thủy An Lạc chặn lời con trai rất sắc bén.
Sở Lạc Ninh phất tay, nhìn ba mình và An Hinh Duyệt đứng một bên, anh biết không ai muốn nói đỡ cho
mình đâu. Được rồi, xem ra bắt buộc phải về nhà rồi. Dù sao thì,5bớt cãi lời mẹ mình vẫn tốt hơn. Sở Lạc Ninh hứa hẹn với mẹ, hôm nay về quân doanh xử lý chút việc, ngày mai chắc chắn sẽ về nhà, Thủy An Lạc mới chịu thả anh ra. Trên đường về, Sở Lạc Ninh trừng mắt với An Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt hoàn toàn coi như không thấy, chỉ nghiêm túc4lái xe.
Sở Lạc Ninh rên lên, công chúa nhỏ của anh không còn nữa rồi.
An Hinh Duyệt “hờ” một tiếng, coi như đáp lại những câu ca thán của anh. Về đến quân doanh đã là hơn mười giờ tối, Sở Lạc Ninh đi báo cáo tình hình hôm nay với Lữ đoàn trưởng Liễu, sau đó mở cuộc họp với các anh9em Mắt To, trong thời gian tới, có thể anh không ở quân doanh, nhưng họ không được phép lơi là việc huấn luyện.
Đợi khi Sở Lạc Ninh xong việc đã là hai giờ sáng.
An Hinh Duyệt tựa người vào cửa nhìn anh bận rộn. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao bác gái cứ bắt anh về nhà dưỡng thương rồi. Người này ấy hả, làm việc đến mức không thiết tha gì mạng sống của mình nữa luôn.
Sở Lạc Ninh nằm xuống, An Hinh Duyệt đắp chăn cho anh. “Em cũng đi nghỉ đi, ngày mai còn phải huấn luyện, với cả ngày mai cũng không cần tiễn anh đâu, cậu út sẽ qua đón anh.” Sở Lạc Ninh nhìn quầng thâm dưới mí mắt An Hinh Duyệt mà thấy đau lòng. “Anh cứ ngủ phần của anh đi.” An Hinh Duyệt nhíu mày, “Ít nhất em biết chừng mực hơn anh.”
Sở Lạc Ninh: “...” Sở Lạc Ninh nhắm mắt lại, “Không cần nghĩ cách khiến anh mềm lòng đầu, chuyện đó là chuyện không thể.”
Sở Lạc Ninh nói xong, An Hinh Duyệt dùng chăn đè anh ngạt thở rồi đứng dậy, “Thứ ngoan cố.” Cô tức giận măng một câu rồi quay đi.
Sở Lạc Ninh kéo chăn xuống, nhìn theo bóng lưng An Hinh Duyệt rời đi, khóe môi khẽ nhếch lên, từ từ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, khi Sở Lạc Ninh thong dong đi ra cổng. Anh thấy ngay một chiếc Maserati vừa chất chơi vừa diêm dúa đỗ trước cổng quân doanh cùng một người đàn ông đeo kính đen cực to.
Người đàn ông đó mặc một bộ đồ thoải mái đen tuyền, đôi chân dài một cách sai trái vắt lên nhau, đang cầm điện thoại chơi game.
Sở Lạc Ninh nhìn ông cậu nhỏ hơn mình mấy tuổi, mỗi lần gọi một tiếng “cậu” anh đều thấy thận mình đau buốt. Đây là cậu ruột của anh, cậu ruột đó!
Lạc An Thần thấy người đã ra, cất điện thoại trong tay đi, bất chấp việc đó sẽ khiến đồng đội của mình chết cả nút.
“Ôi chao, trông vẫn ngon nghẻ thế này cơ mà. Mẹ cháu cứ tưởng cháu ngỏm luôn rồi ấy chứ.” Lạc An Thần tháo kính đen, làn da trắng ngần, đôi mắt to xinh đẹp hơn cả con gái, môi mỏng, mũi cao.
Đúng thật là... thứ yêu nghiệt.
Sở Lạc Ninh cười nhạt, bước tới mở cửa xe, “Cậu sống ở nhà cháu bao lâu rồi, sao vẫn chưa đi? Cơm nhà cháu ăn không được chắc?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
‘Từ ngày mai trở đi, con về nhà với mẹ.” “Mẹ, con không cần đi làm à? Ở quân doanh có một đống việc kia kìa.” Sở Lạc Ninh vội vàng nói.
Thủy An Lạc ném tập báo cáo sức khỏe lên mặt bàn. Sở Ninh Dực chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tình hình, “Quân doanh chỉ có một mình con hả? Con3tưởng con ngon lắm hả? Nếu không phải sắp chết cả nút, con có định quay về không?” Sở Lạc Ninh: ...” Ba đúng là ba ruột của con, nếu là người ba khác chắc không thể nói con trai mình như thế đâu.
“Mẹ, con thực sự...” “Đến cái mạng còn chẳng còn thì lấy gì ra mà trả thù, với cả bên0quân doanh đã phê chuẩn nửa năm nghỉ phép dưỡng thương rồi, đừng tưởng mẹ không biết.” Thủy An Lạc chặn lời con trai rất sắc bén.
Sở Lạc Ninh phất tay, nhìn ba mình và An Hinh Duyệt đứng một bên, anh biết không ai muốn nói đỡ cho
mình đâu. Được rồi, xem ra bắt buộc phải về nhà rồi. Dù sao thì,5bớt cãi lời mẹ mình vẫn tốt hơn. Sở Lạc Ninh hứa hẹn với mẹ, hôm nay về quân doanh xử lý chút việc, ngày mai chắc chắn sẽ về nhà, Thủy An Lạc mới chịu thả anh ra. Trên đường về, Sở Lạc Ninh trừng mắt với An Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt hoàn toàn coi như không thấy, chỉ nghiêm túc4lái xe.
Sở Lạc Ninh rên lên, công chúa nhỏ của anh không còn nữa rồi.
An Hinh Duyệt “hờ” một tiếng, coi như đáp lại những câu ca thán của anh. Về đến quân doanh đã là hơn mười giờ tối, Sở Lạc Ninh đi báo cáo tình hình hôm nay với Lữ đoàn trưởng Liễu, sau đó mở cuộc họp với các anh9em Mắt To, trong thời gian tới, có thể anh không ở quân doanh, nhưng họ không được phép lơi là việc huấn luyện.
Đợi khi Sở Lạc Ninh xong việc đã là hai giờ sáng.
An Hinh Duyệt tựa người vào cửa nhìn anh bận rộn. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao bác gái cứ bắt anh về nhà dưỡng thương rồi. Người này ấy hả, làm việc đến mức không thiết tha gì mạng sống của mình nữa luôn.
Sở Lạc Ninh nằm xuống, An Hinh Duyệt đắp chăn cho anh. “Em cũng đi nghỉ đi, ngày mai còn phải huấn luyện, với cả ngày mai cũng không cần tiễn anh đâu, cậu út sẽ qua đón anh.” Sở Lạc Ninh nhìn quầng thâm dưới mí mắt An Hinh Duyệt mà thấy đau lòng. “Anh cứ ngủ phần của anh đi.” An Hinh Duyệt nhíu mày, “Ít nhất em biết chừng mực hơn anh.”
Sở Lạc Ninh: “...” Sở Lạc Ninh nhắm mắt lại, “Không cần nghĩ cách khiến anh mềm lòng đầu, chuyện đó là chuyện không thể.”
Sở Lạc Ninh nói xong, An Hinh Duyệt dùng chăn đè anh ngạt thở rồi đứng dậy, “Thứ ngoan cố.” Cô tức giận măng một câu rồi quay đi.
Sở Lạc Ninh kéo chăn xuống, nhìn theo bóng lưng An Hinh Duyệt rời đi, khóe môi khẽ nhếch lên, từ từ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, khi Sở Lạc Ninh thong dong đi ra cổng. Anh thấy ngay một chiếc Maserati vừa chất chơi vừa diêm dúa đỗ trước cổng quân doanh cùng một người đàn ông đeo kính đen cực to.
Người đàn ông đó mặc một bộ đồ thoải mái đen tuyền, đôi chân dài một cách sai trái vắt lên nhau, đang cầm điện thoại chơi game.
Sở Lạc Ninh nhìn ông cậu nhỏ hơn mình mấy tuổi, mỗi lần gọi một tiếng “cậu” anh đều thấy thận mình đau buốt. Đây là cậu ruột của anh, cậu ruột đó!
Lạc An Thần thấy người đã ra, cất điện thoại trong tay đi, bất chấp việc đó sẽ khiến đồng đội của mình chết cả nút.
“Ôi chao, trông vẫn ngon nghẻ thế này cơ mà. Mẹ cháu cứ tưởng cháu ngỏm luôn rồi ấy chứ.” Lạc An Thần tháo kính đen, làn da trắng ngần, đôi mắt to xinh đẹp hơn cả con gái, môi mỏng, mũi cao.
Đúng thật là... thứ yêu nghiệt.
Sở Lạc Ninh cười nhạt, bước tới mở cửa xe, “Cậu sống ở nhà cháu bao lâu rồi, sao vẫn chưa đi? Cơm nhà cháu ăn không được chắc?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook