Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-631
Chương 631: Ngày xuân rực rỡ [200]
Sau khi quay về, Sở Lạc Nhất liền kể chuyện này cho Cố Tỉ Thành nghe.
Cố Tỉ Thành nghe xong lại không hề để tâm đến chuyện tập san mà nói, “Thế có nghĩa là bức tranh của em có liên quan đến đề tài quân đội à?” Sở Lạc Nhất: “...”
Trọng điểm của3anh nằm ở đây hả? Chẳng lẽ trọng điểm không phải là anh nên khen em sao? Cô không khỏi thấy giận Cố Tỉ Thành, cuối cùng đẩy anh ra, trầm giọng nói: “Tránh ra đi, tránh ra đi, em muốn đi ngủ.”
Cố Tỉ Thành bị Sở Lạc Nhất đẩy đến ngẩn người, lời0anh nói không phải là sự thật hả? Sao tự dưng lại giận? Chẳng lẽ thời đại này nói thật cũng không cho con người ta nói nữa sao?
Nhưng anh cũng có nói gì sai đâu, sao lại giận? Cố Tỉ Thành ôm một bụng thắc mắc đi tới bên giường, thấy cô đã5nằm liền “ế” một tiếng rồi ngồi xuống giường. “Lượn lượn lượn, anh qua cái giường kia mà ngủ, em muốn ly thân với anh.” Sở Lạc Nhất ghét bỏ đẩy Cố Tỉ Thành ra, ở đây vốn có hai cái giường đôi, mới đầu còn cảm thấy lãng phí, giờ xem ra có4thể dùng được rồi, ai bảo tên này chọc giận cô chứ. Cố Tỉ Thành liếc mắt nhìn chiếc giường lạnh lẽo bên cạnh, có vợ không ôm, bảo anh tự ngủ một mình? Thể chẳng phải đầu óc có vấn đề sao? Cố Tỉ Thành chỉ nhìn một cái rồi thu lại ánh9mắt mình, nằm luôn xuống ôm lấy Sở Lạc Nhất: “Sao lại giận rồi, đây không phải là thuận theo lối logic thông thường à?”
“Cái gì gọi là thuận theo lối logic thông thường?” Sở Lạc Nhất nổi giận, cô quay lại hung hăng trừng anh, “Đúng theo logic bình thường gì lúc này anh phải khen vợ anh, biết không hả?”
Cố Tỉ Thành: “...”
Được rồi, là lỗi của anh, cái tội này anh gánh là đúng lắm rồi, là anh không khen vợ anh ngay lập tức. “Được, anh sai, vợ anh là tốt nhất, rất biết nghĩ cho đại nghĩa dân tộc.” Cố Tỉ Thành biết sai biết sửa, lập tức nói.
“Đại nghĩa dân tộc?” Sở Lạc Nhất có chút nghi ngờ về cách dùng từ này. “Dân tộc ở đây chính là cả thế giới đấy, không sai luôn!” Cố Tỉ Thành cãi chầy cãi cối. Sở Lạc Nhất: “...”
Ok, anh nói vậy cô cũng không thấy sai.
Tâm trạng tốt lên rồi, Sở Lạc Nhất liền dậy bôi thuốc cho Cố Tỉ Thành. Vì ở nước ngoài nên họ chỉ có thể tự làm thôi. Cổ TỶ Thành nhìn Sở Lạc Nhất đi tìm thuốc, lại nhìn cánh tay mình, thật ra anh còn rất nhiều điều cảm thấy không yên tâm trong đợt diễn tập quân sự lần này, đặc biệt là đám lính mới, không biết giờ thế nào rồi.
Tuy Cố Tỉ Thành lo lắng, nhưng lúc Sở Lạc Nhất quay lại, anh vẫn thu lại vẻ bất thường trên gương mặt mình, cười tít mắt nhìn vợ.
Nếu đã đồng ý với vợ, sao anh có thể để cô biết được tâm sự của mình, như thể sẽ khiến cả hai người đều không vui.
Tất nhiên Sở Lạc Nhất không thấy được vẻ mặt đó của anh. Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh anh. Vết thương trên cánh tay cũng đã liền, chỉ cần chú ý một chút, may mà mấy ngày nay Sở Lạc Nhất vẫn luôn chăm sóc rất tốt cho nên không bị viêm nhiễm gì cả.
Cố Tỉ Thành cởi áo dựa vào đầu giường, nhìn Sở Lạc Nhất cởi bỏ lớp bằng ra, bôi thuốc rồi lại bằng gạc mới lại. “Thật ra cũng không có vấn đề gì nữa rồi, không cần phải phiền phức thể đâu.” Cố Tỉ Thành nhíu mày nói, “Vết thương liền sẹo cũng coi như lành hẳn rồi.” “Anh là bác sĩ hay người khác là bác sĩ, nghe lời bác sĩ đi, lớn từng đó tuổi đầu rồi còn muốn mẹ dạy anh nữa chắc?” Sở Lạc Nhất hầm hừ nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sau khi quay về, Sở Lạc Nhất liền kể chuyện này cho Cố Tỉ Thành nghe.
Cố Tỉ Thành nghe xong lại không hề để tâm đến chuyện tập san mà nói, “Thế có nghĩa là bức tranh của em có liên quan đến đề tài quân đội à?” Sở Lạc Nhất: “...”
Trọng điểm của3anh nằm ở đây hả? Chẳng lẽ trọng điểm không phải là anh nên khen em sao? Cô không khỏi thấy giận Cố Tỉ Thành, cuối cùng đẩy anh ra, trầm giọng nói: “Tránh ra đi, tránh ra đi, em muốn đi ngủ.”
Cố Tỉ Thành bị Sở Lạc Nhất đẩy đến ngẩn người, lời0anh nói không phải là sự thật hả? Sao tự dưng lại giận? Chẳng lẽ thời đại này nói thật cũng không cho con người ta nói nữa sao?
Nhưng anh cũng có nói gì sai đâu, sao lại giận? Cố Tỉ Thành ôm một bụng thắc mắc đi tới bên giường, thấy cô đã5nằm liền “ế” một tiếng rồi ngồi xuống giường. “Lượn lượn lượn, anh qua cái giường kia mà ngủ, em muốn ly thân với anh.” Sở Lạc Nhất ghét bỏ đẩy Cố Tỉ Thành ra, ở đây vốn có hai cái giường đôi, mới đầu còn cảm thấy lãng phí, giờ xem ra có4thể dùng được rồi, ai bảo tên này chọc giận cô chứ. Cố Tỉ Thành liếc mắt nhìn chiếc giường lạnh lẽo bên cạnh, có vợ không ôm, bảo anh tự ngủ một mình? Thể chẳng phải đầu óc có vấn đề sao? Cố Tỉ Thành chỉ nhìn một cái rồi thu lại ánh9mắt mình, nằm luôn xuống ôm lấy Sở Lạc Nhất: “Sao lại giận rồi, đây không phải là thuận theo lối logic thông thường à?”
“Cái gì gọi là thuận theo lối logic thông thường?” Sở Lạc Nhất nổi giận, cô quay lại hung hăng trừng anh, “Đúng theo logic bình thường gì lúc này anh phải khen vợ anh, biết không hả?”
Cố Tỉ Thành: “...”
Được rồi, là lỗi của anh, cái tội này anh gánh là đúng lắm rồi, là anh không khen vợ anh ngay lập tức. “Được, anh sai, vợ anh là tốt nhất, rất biết nghĩ cho đại nghĩa dân tộc.” Cố Tỉ Thành biết sai biết sửa, lập tức nói.
“Đại nghĩa dân tộc?” Sở Lạc Nhất có chút nghi ngờ về cách dùng từ này. “Dân tộc ở đây chính là cả thế giới đấy, không sai luôn!” Cố Tỉ Thành cãi chầy cãi cối. Sở Lạc Nhất: “...”
Ok, anh nói vậy cô cũng không thấy sai.
Tâm trạng tốt lên rồi, Sở Lạc Nhất liền dậy bôi thuốc cho Cố Tỉ Thành. Vì ở nước ngoài nên họ chỉ có thể tự làm thôi. Cổ TỶ Thành nhìn Sở Lạc Nhất đi tìm thuốc, lại nhìn cánh tay mình, thật ra anh còn rất nhiều điều cảm thấy không yên tâm trong đợt diễn tập quân sự lần này, đặc biệt là đám lính mới, không biết giờ thế nào rồi.
Tuy Cố Tỉ Thành lo lắng, nhưng lúc Sở Lạc Nhất quay lại, anh vẫn thu lại vẻ bất thường trên gương mặt mình, cười tít mắt nhìn vợ.
Nếu đã đồng ý với vợ, sao anh có thể để cô biết được tâm sự của mình, như thể sẽ khiến cả hai người đều không vui.
Tất nhiên Sở Lạc Nhất không thấy được vẻ mặt đó của anh. Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh anh. Vết thương trên cánh tay cũng đã liền, chỉ cần chú ý một chút, may mà mấy ngày nay Sở Lạc Nhất vẫn luôn chăm sóc rất tốt cho nên không bị viêm nhiễm gì cả.
Cố Tỉ Thành cởi áo dựa vào đầu giường, nhìn Sở Lạc Nhất cởi bỏ lớp bằng ra, bôi thuốc rồi lại bằng gạc mới lại. “Thật ra cũng không có vấn đề gì nữa rồi, không cần phải phiền phức thể đâu.” Cố Tỉ Thành nhíu mày nói, “Vết thương liền sẹo cũng coi như lành hẳn rồi.” “Anh là bác sĩ hay người khác là bác sĩ, nghe lời bác sĩ đi, lớn từng đó tuổi đầu rồi còn muốn mẹ dạy anh nữa chắc?” Sở Lạc Nhất hầm hừ nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook