Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-637
Chương 637: Ngày xuân rực rỡ [206]
“Tôi muốn nói với những người nhìn thấy bức tranh này mà cảm thấy bức bối, không có gì to tát cả. Bạn không cần lòng tốt của thế giới này, nhưng bạn không có quyền đối3xử tệ với bản thân, hy vọng những người tự ti, khát cầu sự công nhận của người khác giống như tôi có thể học được điều này, sống tốt với chính mình.”
Cảnh Hân nói xong, bên0dưới nổ những tiếng vỗ tay vang trời, còn cô đứng trên sân khấu lại từ từ xé rách bức tranh, chính là để nói cho tất cả mọi người biết.
Chỉ cần bạn chịu đối xử tốt5với chính mình, bóng tối sẽ không tồn tại.
Tiểu Quỷ Quỷ không hiểu cô làm vậy có nghĩa là gì cho nên quay lại nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành xoa đầu nhóc, nói: “Làm theo4con tim mình, trên đời này sẽ không có gì có thể làm hại con được nữa.” Tiểu Quỷ Quỷ nghiêng đầu, “Mẹ nói, phải làm chuyện mình thích.” “Đúng vậy.” Cố Tỉ Thành nhìn con trai,9thật ra ngay đến bản thân anh cũng không thông suốt được như vợ, nếu như nói sống như phật chắc chính là kiểu sống của vợ anh đấy.
Cái cô cần rất đơn giản, cô có thể giữ gìn gia đình này vì anh, để anh có thể sống tốt vì cô.
Đây chính là điều mà Sở Lạc Nhất mong muốn, chỉ cần hai điểm này không bị ai xâm phạm, mọi thứ trên đời này với cô mà nói chẳng qua cũng chỉ là chuyện của người khác.
Sau khi cảnh Hân đi xuống, MC mất một lúc lâu mới phản ứng lại được. Tiếp đến là màn trao giải cho ba người hàng đầu. Hạng ba là một chàng trai người Mỹ. Cậu ta vẽ cảnh núi lửa phun trào. Nghe nói cậu ta đã đi tới rất nhiều nơi có núi lửa, tận mắt chứng kiến nhiều lần mới có thể hoàn thành được. Ừm, họa sĩ đều vẽ bằng cả mạng sống của mình, câu này đúng thật. Cho nên cậu ta vẽ rất hào hùng, khiến mọi người bên dưới có cảm giác như ngọn núi lửa này như sắp phun ra thật. Người đạt giải nhì là cô gái người Pháp. Cô vẽ một cặp tình nhân đang bước đi trên con đường lãng mạn, những chi tiết nhỏ trên bức tranh đó cũng có thể khiến con người ta cảm thấy bầu không khí lãng mạn bao trùm, như thể quay về thời đang yêu của bản thân.
Còn giành được giải nhất là bức tranh của Sở Lạc Nhất, nhưng mãi mà không thấy được hạ màn. Sở Lạc Nhất nắm chặt micro, khi những tiếng vỗ tay dành cho cô gái giành được giải nhì vừa dứt, Sở Lạc Nhất mới dùng thứ tiếng Anh lưu loát của mình để nói: “Thật ra một tháng trước cuộc thi tôi mới bắt đầu vẽ bức tranh này, những bức tranh này đã tồn tại trong tâm trí của tôi năm năm rồi, tròn năm năm.” Sở Lạc Nhất nói rồi cầm mic từ từ đi về phía bức tranh của mình, sau đó nắm lấy sợi dây cuối cùng.
Cô giật mạnh mảnh vải đỏ xuống, hiện ra trước mắt mọi người mà một bức tranh vô cùng đơn giản.
Một bé trai ôm lấy một người quân nhân đang nói lời tạm biệt với bạn mình, bé gọi người đó là ba, bên cạnh còn một người phụ nữ dưới chân đặt túi lớn túi nhỏ, tay cầm một chiếc vé tàu nhìn cặp tình nhân kia bằng vẻ áy náy.
Từng mảng trong bức tranh ấy, bên trên phía bên phải là núi tuyết, trên núi tuyết có một người lính đang canh gác, đó chính là ba ruột của đứa bé.
Khi bức tranh này hoàn toàn xuất hiện trước mặt mọi người, không còn nghe thấy tiếng thảo luận bên dưới nữa. Có cũng chỉ là hơi thở ngưng đọng, những suy tư chấn động. Những người quân nhân đang ngồi ở giữa không cầm lòng được mà siết chặt tay.
“Đây là một bức tranh rất đơn giản, thậm chí chẳng có chút kỹ năng gì, ba của đứa bé này ở biển quan hai năm trời, cũng chẳng gặp đứa con trai ba tuổi của mình được mấy lần. Đứa bé này rất đáng yêu, thấy quân nhân thì sẽ gọi ba. Thằng bé thật sự cho rằng tất cả quân nhân đều là ba của nó.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Tôi muốn nói với những người nhìn thấy bức tranh này mà cảm thấy bức bối, không có gì to tát cả. Bạn không cần lòng tốt của thế giới này, nhưng bạn không có quyền đối3xử tệ với bản thân, hy vọng những người tự ti, khát cầu sự công nhận của người khác giống như tôi có thể học được điều này, sống tốt với chính mình.”
Cảnh Hân nói xong, bên0dưới nổ những tiếng vỗ tay vang trời, còn cô đứng trên sân khấu lại từ từ xé rách bức tranh, chính là để nói cho tất cả mọi người biết.
Chỉ cần bạn chịu đối xử tốt5với chính mình, bóng tối sẽ không tồn tại.
Tiểu Quỷ Quỷ không hiểu cô làm vậy có nghĩa là gì cho nên quay lại nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành xoa đầu nhóc, nói: “Làm theo4con tim mình, trên đời này sẽ không có gì có thể làm hại con được nữa.” Tiểu Quỷ Quỷ nghiêng đầu, “Mẹ nói, phải làm chuyện mình thích.” “Đúng vậy.” Cố Tỉ Thành nhìn con trai,9thật ra ngay đến bản thân anh cũng không thông suốt được như vợ, nếu như nói sống như phật chắc chính là kiểu sống của vợ anh đấy.
Cái cô cần rất đơn giản, cô có thể giữ gìn gia đình này vì anh, để anh có thể sống tốt vì cô.
Đây chính là điều mà Sở Lạc Nhất mong muốn, chỉ cần hai điểm này không bị ai xâm phạm, mọi thứ trên đời này với cô mà nói chẳng qua cũng chỉ là chuyện của người khác.
Sau khi cảnh Hân đi xuống, MC mất một lúc lâu mới phản ứng lại được. Tiếp đến là màn trao giải cho ba người hàng đầu. Hạng ba là một chàng trai người Mỹ. Cậu ta vẽ cảnh núi lửa phun trào. Nghe nói cậu ta đã đi tới rất nhiều nơi có núi lửa, tận mắt chứng kiến nhiều lần mới có thể hoàn thành được. Ừm, họa sĩ đều vẽ bằng cả mạng sống của mình, câu này đúng thật. Cho nên cậu ta vẽ rất hào hùng, khiến mọi người bên dưới có cảm giác như ngọn núi lửa này như sắp phun ra thật. Người đạt giải nhì là cô gái người Pháp. Cô vẽ một cặp tình nhân đang bước đi trên con đường lãng mạn, những chi tiết nhỏ trên bức tranh đó cũng có thể khiến con người ta cảm thấy bầu không khí lãng mạn bao trùm, như thể quay về thời đang yêu của bản thân.
Còn giành được giải nhất là bức tranh của Sở Lạc Nhất, nhưng mãi mà không thấy được hạ màn. Sở Lạc Nhất nắm chặt micro, khi những tiếng vỗ tay dành cho cô gái giành được giải nhì vừa dứt, Sở Lạc Nhất mới dùng thứ tiếng Anh lưu loát của mình để nói: “Thật ra một tháng trước cuộc thi tôi mới bắt đầu vẽ bức tranh này, những bức tranh này đã tồn tại trong tâm trí của tôi năm năm rồi, tròn năm năm.” Sở Lạc Nhất nói rồi cầm mic từ từ đi về phía bức tranh của mình, sau đó nắm lấy sợi dây cuối cùng.
Cô giật mạnh mảnh vải đỏ xuống, hiện ra trước mắt mọi người mà một bức tranh vô cùng đơn giản.
Một bé trai ôm lấy một người quân nhân đang nói lời tạm biệt với bạn mình, bé gọi người đó là ba, bên cạnh còn một người phụ nữ dưới chân đặt túi lớn túi nhỏ, tay cầm một chiếc vé tàu nhìn cặp tình nhân kia bằng vẻ áy náy.
Từng mảng trong bức tranh ấy, bên trên phía bên phải là núi tuyết, trên núi tuyết có một người lính đang canh gác, đó chính là ba ruột của đứa bé.
Khi bức tranh này hoàn toàn xuất hiện trước mặt mọi người, không còn nghe thấy tiếng thảo luận bên dưới nữa. Có cũng chỉ là hơi thở ngưng đọng, những suy tư chấn động. Những người quân nhân đang ngồi ở giữa không cầm lòng được mà siết chặt tay.
“Đây là một bức tranh rất đơn giản, thậm chí chẳng có chút kỹ năng gì, ba của đứa bé này ở biển quan hai năm trời, cũng chẳng gặp đứa con trai ba tuổi của mình được mấy lần. Đứa bé này rất đáng yêu, thấy quân nhân thì sẽ gọi ba. Thằng bé thật sự cho rằng tất cả quân nhân đều là ba của nó.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com