Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-653
Chương 653: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc[15]
Liều Vi Nhã cũng muốn nói với Sở Lạc Duy chuyện này, nhưng cô cũng không nói.
Chuyện về con cái, họ vẫn luôn né tránh không nhắc tới. Khi Kiều Bắc tới là chuyện của một tiếng3đồng hồ sau, lúc này đang là giờ cơm trưa.
Sở Lạc Duy cùng Kiểu Bắc ra ngoài ăn cơm. Anh không cho Sở Vi đi theo, cũng không cho trợ lý của Kiều Bắc đợi.
Kiều Bắc đã0ngoài sáu mươi, ông cũng đáng mặt là trưởng bối của anh. Hai người ngồi xuống phòng bao riêng, Kiều Bắc giơ tay bắt mạch cho Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy cũng không phản kháng, “Chú5với mẹ cháu giống hệt nhau, thấy ai là cũng bắt mạch trước.” “Ha ha ha, bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp rồi.” Kiều Bắc cười cười nói, sau đó bỏ cổ tay anh ra, “Gọi chú4tới gấp như thế là có chuyện gì à?”
Sở Lạc Duy khẽ cụp mắt, tuy rằng không nói ngay, nhưng cũng để Kiều Bắc đoán ra được một chút, ông từng là bác sĩ chủ trị của9Sở Ninh Dực, tất nhiên hiểu về bệnh tình của Sở Lạc Duy. “Sao, có chuyện gì làm cháu bối rối à? Có thể nói cho chú nghe.” Kiều Bắc ôn hòa nói. Ông không nói có phải gần đây lại cảm thấy không bình thường không, cũng không nói có phải cảm thấy tái phát bệnh thần kinh lúc trước rồi không? Mà chỉ ôn hòa hỏi một câu, có phải có chuyện gì làm cháu bối rối không? Giống như đang hỏi một người bình thường, một người bình thường bị sự việc trong cuộc sống quấy rầy. “Chú Kiều, bệnh của cháu sẽ di truyền đúng không?” Giống như anh, di truyền từ ba anh, thậm chí còn nghiêm trọng hơn ba anh.
Kiểu Bắc có vẻ như đã dự đoán được câu hỏi của Sở Lạc Duy nên ông không có vẻ chấn động lắm, chỉ khẽ cười, sau đó hỏi, “Tại sao cháu cảm thấy như vậy?” “Bởi vì bản thân cháu chính là ví dụ điển hình nhất.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói. Kiều Bắc chỉnh lại gọng kính của mình, dường như đang nghĩ nên nói chuyện này như thế nào cho ổn.
“Cháu cảm thấy ba cháu có để tâm không? Ngoài cháu ra, ba cháu còn có hai đứa con nữa kìa.” Kiểu Bắc mỉm cười.
“Nhưng tỉ lệ của chuyện này rất lớn, năm mươi năm mươi.” Sở Lạc Duy nói với vẻ không tự tin. Anh và Bánh Bao Đậu là bào thai song sinh, cho nên thuộc về đứa trẻ thứ hai của ba anh.
“Lạc Duy, cháu muốn có con không?” Kiều Bắc đổi một hướng khác.
Sở Lạc Duy cụp mắt, anh muốn chứ, nhưng không dám, cũng không biết Kiều Vi Nhã nghĩ thế nào. “Lạc Duy, cháu thử nghĩ về anh trai cháu, thử nghĩ về em gái cháu, cháu không nên cứ hướng mọi thứ lên bản thân mình như thế.” Kiều Bắc nói, đổi một tư thế khác để nhìn Sở Lạc Duy, “Chú hỏi cháu thêm một câu nữa, cháu hài lòng với bản thân mình của hiện tại không?”
Sở Lạc Duy ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Bắc, đang suy nghĩ về câu hỏi này, cũng đang suy nghĩ về bản thân mình.
Hài lòng với bản thân không?
Không, anh không hài lòng. Cho nên, Kiều Bắc nhìn thấy Sở Lạc Duy lắc đầu. “Vậy cháu có hài lòng với chuyện gì mà bản thân đã làm không?” Kiều Bắc hạ thấp yêu cầu của mình xuống.
“Không bỏ lỡ Kiều Vi Nhã.” Đây là chuyện duy nhất mà anh hài lòng với bản thân mình. Kiều Bắc lại đột nhiên bật cười, vươn tay cầm đũa, nghĩ nghĩ rồi nói, “Nhưng chú rất hài lòng với cháu, cháu có khả năng làm việc tốt, đầu óc từ nhỏ đã thông minh, hơn nữa biết yêu thương người khác, biết giúp đỡ người khác, những ưu điểm đó cháu không nhìn thấy à?” Sở Lạc Duy siết chặt hai tay mình, từ đầu đến cuối không hề cầm đũa lên. Kiều Bắc vừa ăn cơm vừa nói, “Bây giờ cháu coi chú như một người chú bác, chú chính là bạn của ba cháu, chúng ta chỉ nói chuyện thôi, cháu cũng đừng căng thẳng.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Liều Vi Nhã cũng muốn nói với Sở Lạc Duy chuyện này, nhưng cô cũng không nói.
Chuyện về con cái, họ vẫn luôn né tránh không nhắc tới. Khi Kiều Bắc tới là chuyện của một tiếng3đồng hồ sau, lúc này đang là giờ cơm trưa.
Sở Lạc Duy cùng Kiểu Bắc ra ngoài ăn cơm. Anh không cho Sở Vi đi theo, cũng không cho trợ lý của Kiều Bắc đợi.
Kiều Bắc đã0ngoài sáu mươi, ông cũng đáng mặt là trưởng bối của anh. Hai người ngồi xuống phòng bao riêng, Kiều Bắc giơ tay bắt mạch cho Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy cũng không phản kháng, “Chú5với mẹ cháu giống hệt nhau, thấy ai là cũng bắt mạch trước.” “Ha ha ha, bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp rồi.” Kiều Bắc cười cười nói, sau đó bỏ cổ tay anh ra, “Gọi chú4tới gấp như thế là có chuyện gì à?”
Sở Lạc Duy khẽ cụp mắt, tuy rằng không nói ngay, nhưng cũng để Kiều Bắc đoán ra được một chút, ông từng là bác sĩ chủ trị của9Sở Ninh Dực, tất nhiên hiểu về bệnh tình của Sở Lạc Duy. “Sao, có chuyện gì làm cháu bối rối à? Có thể nói cho chú nghe.” Kiều Bắc ôn hòa nói. Ông không nói có phải gần đây lại cảm thấy không bình thường không, cũng không nói có phải cảm thấy tái phát bệnh thần kinh lúc trước rồi không? Mà chỉ ôn hòa hỏi một câu, có phải có chuyện gì làm cháu bối rối không? Giống như đang hỏi một người bình thường, một người bình thường bị sự việc trong cuộc sống quấy rầy. “Chú Kiều, bệnh của cháu sẽ di truyền đúng không?” Giống như anh, di truyền từ ba anh, thậm chí còn nghiêm trọng hơn ba anh.
Kiểu Bắc có vẻ như đã dự đoán được câu hỏi của Sở Lạc Duy nên ông không có vẻ chấn động lắm, chỉ khẽ cười, sau đó hỏi, “Tại sao cháu cảm thấy như vậy?” “Bởi vì bản thân cháu chính là ví dụ điển hình nhất.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói. Kiều Bắc chỉnh lại gọng kính của mình, dường như đang nghĩ nên nói chuyện này như thế nào cho ổn.
“Cháu cảm thấy ba cháu có để tâm không? Ngoài cháu ra, ba cháu còn có hai đứa con nữa kìa.” Kiểu Bắc mỉm cười.
“Nhưng tỉ lệ của chuyện này rất lớn, năm mươi năm mươi.” Sở Lạc Duy nói với vẻ không tự tin. Anh và Bánh Bao Đậu là bào thai song sinh, cho nên thuộc về đứa trẻ thứ hai của ba anh.
“Lạc Duy, cháu muốn có con không?” Kiều Bắc đổi một hướng khác.
Sở Lạc Duy cụp mắt, anh muốn chứ, nhưng không dám, cũng không biết Kiều Vi Nhã nghĩ thế nào. “Lạc Duy, cháu thử nghĩ về anh trai cháu, thử nghĩ về em gái cháu, cháu không nên cứ hướng mọi thứ lên bản thân mình như thế.” Kiều Bắc nói, đổi một tư thế khác để nhìn Sở Lạc Duy, “Chú hỏi cháu thêm một câu nữa, cháu hài lòng với bản thân mình của hiện tại không?”
Sở Lạc Duy ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Bắc, đang suy nghĩ về câu hỏi này, cũng đang suy nghĩ về bản thân mình.
Hài lòng với bản thân không?
Không, anh không hài lòng. Cho nên, Kiều Bắc nhìn thấy Sở Lạc Duy lắc đầu. “Vậy cháu có hài lòng với chuyện gì mà bản thân đã làm không?” Kiều Bắc hạ thấp yêu cầu của mình xuống.
“Không bỏ lỡ Kiều Vi Nhã.” Đây là chuyện duy nhất mà anh hài lòng với bản thân mình. Kiều Bắc lại đột nhiên bật cười, vươn tay cầm đũa, nghĩ nghĩ rồi nói, “Nhưng chú rất hài lòng với cháu, cháu có khả năng làm việc tốt, đầu óc từ nhỏ đã thông minh, hơn nữa biết yêu thương người khác, biết giúp đỡ người khác, những ưu điểm đó cháu không nhìn thấy à?” Sở Lạc Duy siết chặt hai tay mình, từ đầu đến cuối không hề cầm đũa lên. Kiều Bắc vừa ăn cơm vừa nói, “Bây giờ cháu coi chú như một người chú bác, chú chính là bạn của ba cháu, chúng ta chỉ nói chuyện thôi, cháu cũng đừng căng thẳng.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com