Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-661
Chương 661: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc[23]
Kiểu Sở Khá hầm hừ, quay lại nhìn mẹ đang đi theo rồi trốn ra ngay sau lưng Sở Lạc Duy, “Chú Ba cứu con.”
Kiều Vi Nhã: “...”
Sở Lạc Duy: “...”
“Không phải chứ, cậu làm gì3mà suốt ngày đánh thằng bé vậy?” Kiều Vi Nhã nhìn Triệu Hân Hân, bất mãn nói. “Ai đánh nó, lần này là ba nó, nó xé rách hết tài liệu mà ba nó mang về0rồi kia kìa, xét còn nát vụn hơn cả máy nghiền giấy nữa đấy.” Triệu Hân Hân cười như không cười nhìn Sở Khả. Thân thể bé nhỏ của Sở Khả run lên, nhóc ôm chặt5lấy chân Sở Lạc Duy không chịu buông, “Khả Khả không cố ý mà.”
Lúc này Sở Vi đã đen mặt đi ra, “Sở Khả, con qua đây cho ba.”
Sở Lạc Duy liền bể luôn Sở Khả4lên, “Một tệp tài liệu thôi mà, có gì to tát đâu, sau này cậu nghỉ, nửa công ty cũng là của thằng bé, cậu quát cái gì?” Sở Lạc Duy nói xong bế luôn Sở9Khả vào thang máy.
Triệu Hân Hân: “...”
Kiều Vi Nhã: “...”
Câu này... chẳng lẽ tài liệu thằng bé xé không phải là của anh đấy sao? Triệu Hân Hân khoác tay lên vai ôm lấy Kiều Vi Nhã, nhìn của thang máy đóng lại, “Cậu có chắc là cậu thật sự không muốn sinh cho vị kia nhà cậu một đứa không, tớ thấy giờ kể cả Sở Khả có chọc thủng trời chắc cậu ấy cũng nói không sao quá.” Kiều Vi Nhã cười hờ hờ, cũng cảm thấy dạo gần đây Sở Lạc Duy thể hiện rất rõ ràng niềm yêu thích với trẻ con, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Tất nhiên Sở Vi biết, vì anh biết, sau khi Sở Lạc Duy gặp Kiều Bắc, sau dường như có chút gì đó thay đổi, tuy rất nhỏ thôi nhưng anh vẫn có thể nắm bắt được. Có lẽ Sở Lạc Duy đang thay đổi, nhưng chắc vẫn cần thời gian để từ từ thực hiện sự thay đổi này. Hơn nữa anh cần một người giúp đỡ, từ từ bước ra. Kiều Vi Nhã chờ thang máy đi lên lần nữa rồi mới xuống. Triệu Hân Hân xoa cằm nhìn Kiều Vi Nhã đã, “Vợ chồng nhà này giở trò gì vậy? Sao em có cảm giác hoàn toàn chẳng hiểu gì thế nhỉ?”
“Em không hiểu là bình thường, giờ anh chỉ muốn biết, những giấy tờ kia của anh phải làm thế nào sao đây? Thằng oắt con kia!” Sở Vi đau đầu quay về nhà. Kiều Vi Nhã đi xuống thấy Sở Lạc Duy đang đứng ngoài chung cư mặt đối mặt với Tiểu Sở Khả.
“Tại sao con lại xé giấy tờ của ba con?” Sở Lạc Duy nghiêm túc hỏi.
Tiểu Khả Khả nhíu hàng lông mày đáng yêu lại, như thể không biết giải thích thể nào, hoặc là biết đấy, nhưng vì mới hai tuổi nên nhóc không biết phải nói ra thế nào. Kiều Vi Nhã đi tới liền đá một cái vào chân Sở Lạc Duy, “Sao lại làm khó con nhà người ta như vậy hả?” Sở Lạc Duy nhíu mày, thấy Kiều Vi Nhã đi tới liền không tiếp tục hỏi Tiểu Sở Khả nữa.
Đối phó với tính nghịch ngợm của trẻ con, anh đã học được một cách hoàn hảo từ Sở Khả rồi. Chắc có lẽ vì không phải là con của mình, thậm chí anh còn cảm thấy đứa bé này rất đáng yêu.
Anh có cảm giác mình bắt đầu trở nên biến thái thật rồi. Bạn nhỏ Tiểu Sở Khả tạm thời không dám về nhà, thế nên đành phải đi theo chủ Ba cô Ba làm bóng đèn.
Nhưng cái bóng đèn nhỏ này lại rất vui, vì cô Ba tốt với nhóc nhất, lần nào cũng mua đồ ngon cho nhóc.
Hai người đưa đứa nhỏ theo, Sở Lạc Duy liên đề nghị đến siêu thị, tiện thể mua cái gì đó cho Tiểu Sở Khả ăn. Kiều Vi Nhã không có ý kiến gì. Tiểu Sở Khả thì vui nhất rồi. Lúc này là lúc mà siêu thị đang đông nhất, người sống gần đó đều đã tan làm, đang chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, nấu nướng, cho nên hầu hết mọi người đều mua thức ăn ở siêu thị để về nhà nấu cơm.
Lúc Sở Lạc Duy vào liền bế Tiểu Sở Khả vẫn bé xíu lên, sợ nhóc sẽ bị lạc mất.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Kiểu Sở Khá hầm hừ, quay lại nhìn mẹ đang đi theo rồi trốn ra ngay sau lưng Sở Lạc Duy, “Chú Ba cứu con.”
Kiều Vi Nhã: “...”
Sở Lạc Duy: “...”
“Không phải chứ, cậu làm gì3mà suốt ngày đánh thằng bé vậy?” Kiều Vi Nhã nhìn Triệu Hân Hân, bất mãn nói. “Ai đánh nó, lần này là ba nó, nó xé rách hết tài liệu mà ba nó mang về0rồi kia kìa, xét còn nát vụn hơn cả máy nghiền giấy nữa đấy.” Triệu Hân Hân cười như không cười nhìn Sở Khả. Thân thể bé nhỏ của Sở Khả run lên, nhóc ôm chặt5lấy chân Sở Lạc Duy không chịu buông, “Khả Khả không cố ý mà.”
Lúc này Sở Vi đã đen mặt đi ra, “Sở Khả, con qua đây cho ba.”
Sở Lạc Duy liền bể luôn Sở Khả4lên, “Một tệp tài liệu thôi mà, có gì to tát đâu, sau này cậu nghỉ, nửa công ty cũng là của thằng bé, cậu quát cái gì?” Sở Lạc Duy nói xong bế luôn Sở9Khả vào thang máy.
Triệu Hân Hân: “...”
Kiều Vi Nhã: “...”
Câu này... chẳng lẽ tài liệu thằng bé xé không phải là của anh đấy sao? Triệu Hân Hân khoác tay lên vai ôm lấy Kiều Vi Nhã, nhìn của thang máy đóng lại, “Cậu có chắc là cậu thật sự không muốn sinh cho vị kia nhà cậu một đứa không, tớ thấy giờ kể cả Sở Khả có chọc thủng trời chắc cậu ấy cũng nói không sao quá.” Kiều Vi Nhã cười hờ hờ, cũng cảm thấy dạo gần đây Sở Lạc Duy thể hiện rất rõ ràng niềm yêu thích với trẻ con, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Tất nhiên Sở Vi biết, vì anh biết, sau khi Sở Lạc Duy gặp Kiều Bắc, sau dường như có chút gì đó thay đổi, tuy rất nhỏ thôi nhưng anh vẫn có thể nắm bắt được. Có lẽ Sở Lạc Duy đang thay đổi, nhưng chắc vẫn cần thời gian để từ từ thực hiện sự thay đổi này. Hơn nữa anh cần một người giúp đỡ, từ từ bước ra. Kiều Vi Nhã chờ thang máy đi lên lần nữa rồi mới xuống. Triệu Hân Hân xoa cằm nhìn Kiều Vi Nhã đã, “Vợ chồng nhà này giở trò gì vậy? Sao em có cảm giác hoàn toàn chẳng hiểu gì thế nhỉ?”
“Em không hiểu là bình thường, giờ anh chỉ muốn biết, những giấy tờ kia của anh phải làm thế nào sao đây? Thằng oắt con kia!” Sở Vi đau đầu quay về nhà. Kiều Vi Nhã đi xuống thấy Sở Lạc Duy đang đứng ngoài chung cư mặt đối mặt với Tiểu Sở Khả.
“Tại sao con lại xé giấy tờ của ba con?” Sở Lạc Duy nghiêm túc hỏi.
Tiểu Khả Khả nhíu hàng lông mày đáng yêu lại, như thể không biết giải thích thể nào, hoặc là biết đấy, nhưng vì mới hai tuổi nên nhóc không biết phải nói ra thế nào. Kiều Vi Nhã đi tới liền đá một cái vào chân Sở Lạc Duy, “Sao lại làm khó con nhà người ta như vậy hả?” Sở Lạc Duy nhíu mày, thấy Kiều Vi Nhã đi tới liền không tiếp tục hỏi Tiểu Sở Khả nữa.
Đối phó với tính nghịch ngợm của trẻ con, anh đã học được một cách hoàn hảo từ Sở Khả rồi. Chắc có lẽ vì không phải là con của mình, thậm chí anh còn cảm thấy đứa bé này rất đáng yêu.
Anh có cảm giác mình bắt đầu trở nên biến thái thật rồi. Bạn nhỏ Tiểu Sở Khả tạm thời không dám về nhà, thế nên đành phải đi theo chủ Ba cô Ba làm bóng đèn.
Nhưng cái bóng đèn nhỏ này lại rất vui, vì cô Ba tốt với nhóc nhất, lần nào cũng mua đồ ngon cho nhóc.
Hai người đưa đứa nhỏ theo, Sở Lạc Duy liên đề nghị đến siêu thị, tiện thể mua cái gì đó cho Tiểu Sở Khả ăn. Kiều Vi Nhã không có ý kiến gì. Tiểu Sở Khả thì vui nhất rồi. Lúc này là lúc mà siêu thị đang đông nhất, người sống gần đó đều đã tan làm, đang chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, nấu nướng, cho nên hầu hết mọi người đều mua thức ăn ở siêu thị để về nhà nấu cơm.
Lúc Sở Lạc Duy vào liền bế Tiểu Sở Khả vẫn bé xíu lên, sợ nhóc sẽ bị lạc mất.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com