Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-663
Chương 663: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc[25]
Sở Lạc Duy đi vào quay lại nhìn Kiều Vi Nhã vẫn đang đứng ở cửa, anh liền nói, “Có về nhà không đấy, đứng ngẩn ra đó làm gì vậy?”
Lúc này Kiều Vi Nhã mới hoàn hồn lại, vội chạy về nhà. Sau khi hai người về đến nhà, Sở3Lạc Duy đi tắm, Kiều Vi Nhã liền ngồi xuống sofa ăn đồ ăn vặt của Tiểu Sở Khả, ai bảo tự dưng mẹ thằng nhỏ lại đi nói cô cơ.
“Đừng ăn nhiều quá, lát đi ngủ em lại khó chịu đấy.” Trước lúc đi tắm, Sở Lạc Duy vẫn không0quên dặn một câu.
“Sao anh cứ như ba em vậy?” Kiều Vi Nhã bực bội nói. Sở Lạc Duy ngẩn ra, cười khổ một tiếng rồi mới đi tắm. Kiều Vi Nhã không định nói cho ai biết chuyện Kiều Bắc đã gọi điện cho cô. Dù sao thì đó cũng5là chuyện của Sở Lạc Duy, là chuyện mà chỉ có cô mới có thể giải quyết được.
Hôm sau là thứ bảy, đối với những người đi làm thì đây là một chuyện tốt.
Vì không cần phải dậy sớm đi làm nữa. Nhưng hôm nay, Kiều Vi Nhã lại dậy từ4rất sớm, đã thế cô còn tiện thể kéo cả Sở Lạc Duy dậy theo. Sở Lạc Duy với lấy đồng hồ báo thức để trên bàn nhìn một cái, sau đó lại kéo cô lại, “Làm gì thế? Thứ bảy không phải đi làm.” “Mau dậy đi, đi chụp một9chuyên đề với em.” Kiều Vi Nhã lay anh, rõ ràng tâm trạng đang rất tốt. “Cuối tuần mà em làm chuyên đề gì?” Ai đó đang gắt ngủ bày tỏ tâm trạng đang không tốt chút nào.
“Anh không đi thì em tự đi nhé.” Nói rồi cô liền chọc chọc lên mũi Sở Lạc Duy.
Sở Lạc Duy nắm lấy bàn tay không biết điều của cô, ôm cô vào lòng ngủ thêm một lát nữa. Kiều Vi Nhã cảm thấy, lúc Sở Lạc Duy mới ngủ dậy thật sự rất đáng yêu. Thế nên, nể tình sự đáng yêu của anh, cô cho anh thêm năm phút nữa.
Có thêm năm phút này, tuy Sở Lạc Duy không vui vẻ gì nhưng vẫn rời giường, dù sao anh cũng không thể để vợ mình tự đi được. Hai người đánh răng rửa mặt xong xuôi, Kiều Vi Nhã lấy máy ảnh của mình ra còn Sở Lạc Duy thì đã chuẩn bị một bữa sáng đơn giản cho cả hai người.
“Ăn đã rồi đi.” Nói xong anh lại đi vào bếp, rót sữa cho cô. Kiều Vi Nhã cười tít mắt ngồi vào bàn ăn, ai bảo người đàn ông này không tốt chứ, chẳng qua anh chỉ không tốt với các người thôi. Sở Lạc Duy rườm rà một hồi, tới lúc hai người ra khỏi cửa thật thì cũng đã tám giờ, Kiều Vi Nhã bị anh làm mất thời gian đến phát cáu. Là ai nói người đàn ông này coi trọng hiệu suất hả, anh ấy là người không coi trọng hiệu suất nhất thì có ấy. Coi trọng hiệu suất cái quá gì, có quỷ cũng chẳng tin. Lần này nơi Kiều Vi Nhã tới là một bệnh viện tâm thần, lúc Sở Lạc Duy biết chuyện này cảm thấy hơi phản cảm, thậm chí anh không muốn đi chút nào.
Nhưng Kiều Vi Nhã lại vẫn tỏ ra rất bình thường, như thể hoàn toàn quên mất chuyện anh cũng là một bệnh nhân tâm thần.
Sở Lạc Duy nhìn cô gái đang cắm mặt xuống chỉnh máy ảnh, ngẫm một hồi mới lên tiếng, “Đi làm chuyên đề gì vậy?” Kiều Vi Nhã vẫn đang chỉnh máy ảnh, nhưng những việc cô đang làm chẳng qua cũng chỉ để che giấu nội tâm của mình mà thôi. Dù gì thì lúc này cô cũng thấy căng thẳng lắm, không biết liệu Sở Lạc Duy có phát hiện ra điều gì không. “Thì chuyên đề tuần này thôi, họ nói muốn lấy bệnh nhân tâm thần ra làm chủ đề, vì có rất nhiều người cảm thấy quần thể này là một quần thể khiến người ta phải tránh né, nhưng em thì không cảm thấy như vậy.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nói, sau đó lại nhìn ai kia vẫn chưa khởi động xe, “Đi thôi, anh đừng có lề mề nữa được không?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Duy đi vào quay lại nhìn Kiều Vi Nhã vẫn đang đứng ở cửa, anh liền nói, “Có về nhà không đấy, đứng ngẩn ra đó làm gì vậy?”
Lúc này Kiều Vi Nhã mới hoàn hồn lại, vội chạy về nhà. Sau khi hai người về đến nhà, Sở3Lạc Duy đi tắm, Kiều Vi Nhã liền ngồi xuống sofa ăn đồ ăn vặt của Tiểu Sở Khả, ai bảo tự dưng mẹ thằng nhỏ lại đi nói cô cơ.
“Đừng ăn nhiều quá, lát đi ngủ em lại khó chịu đấy.” Trước lúc đi tắm, Sở Lạc Duy vẫn không0quên dặn một câu.
“Sao anh cứ như ba em vậy?” Kiều Vi Nhã bực bội nói. Sở Lạc Duy ngẩn ra, cười khổ một tiếng rồi mới đi tắm. Kiều Vi Nhã không định nói cho ai biết chuyện Kiều Bắc đã gọi điện cho cô. Dù sao thì đó cũng5là chuyện của Sở Lạc Duy, là chuyện mà chỉ có cô mới có thể giải quyết được.
Hôm sau là thứ bảy, đối với những người đi làm thì đây là một chuyện tốt.
Vì không cần phải dậy sớm đi làm nữa. Nhưng hôm nay, Kiều Vi Nhã lại dậy từ4rất sớm, đã thế cô còn tiện thể kéo cả Sở Lạc Duy dậy theo. Sở Lạc Duy với lấy đồng hồ báo thức để trên bàn nhìn một cái, sau đó lại kéo cô lại, “Làm gì thế? Thứ bảy không phải đi làm.” “Mau dậy đi, đi chụp một9chuyên đề với em.” Kiều Vi Nhã lay anh, rõ ràng tâm trạng đang rất tốt. “Cuối tuần mà em làm chuyên đề gì?” Ai đó đang gắt ngủ bày tỏ tâm trạng đang không tốt chút nào.
“Anh không đi thì em tự đi nhé.” Nói rồi cô liền chọc chọc lên mũi Sở Lạc Duy.
Sở Lạc Duy nắm lấy bàn tay không biết điều của cô, ôm cô vào lòng ngủ thêm một lát nữa. Kiều Vi Nhã cảm thấy, lúc Sở Lạc Duy mới ngủ dậy thật sự rất đáng yêu. Thế nên, nể tình sự đáng yêu của anh, cô cho anh thêm năm phút nữa.
Có thêm năm phút này, tuy Sở Lạc Duy không vui vẻ gì nhưng vẫn rời giường, dù sao anh cũng không thể để vợ mình tự đi được. Hai người đánh răng rửa mặt xong xuôi, Kiều Vi Nhã lấy máy ảnh của mình ra còn Sở Lạc Duy thì đã chuẩn bị một bữa sáng đơn giản cho cả hai người.
“Ăn đã rồi đi.” Nói xong anh lại đi vào bếp, rót sữa cho cô. Kiều Vi Nhã cười tít mắt ngồi vào bàn ăn, ai bảo người đàn ông này không tốt chứ, chẳng qua anh chỉ không tốt với các người thôi. Sở Lạc Duy rườm rà một hồi, tới lúc hai người ra khỏi cửa thật thì cũng đã tám giờ, Kiều Vi Nhã bị anh làm mất thời gian đến phát cáu. Là ai nói người đàn ông này coi trọng hiệu suất hả, anh ấy là người không coi trọng hiệu suất nhất thì có ấy. Coi trọng hiệu suất cái quá gì, có quỷ cũng chẳng tin. Lần này nơi Kiều Vi Nhã tới là một bệnh viện tâm thần, lúc Sở Lạc Duy biết chuyện này cảm thấy hơi phản cảm, thậm chí anh không muốn đi chút nào.
Nhưng Kiều Vi Nhã lại vẫn tỏ ra rất bình thường, như thể hoàn toàn quên mất chuyện anh cũng là một bệnh nhân tâm thần.
Sở Lạc Duy nhìn cô gái đang cắm mặt xuống chỉnh máy ảnh, ngẫm một hồi mới lên tiếng, “Đi làm chuyên đề gì vậy?” Kiều Vi Nhã vẫn đang chỉnh máy ảnh, nhưng những việc cô đang làm chẳng qua cũng chỉ để che giấu nội tâm của mình mà thôi. Dù gì thì lúc này cô cũng thấy căng thẳng lắm, không biết liệu Sở Lạc Duy có phát hiện ra điều gì không. “Thì chuyên đề tuần này thôi, họ nói muốn lấy bệnh nhân tâm thần ra làm chủ đề, vì có rất nhiều người cảm thấy quần thể này là một quần thể khiến người ta phải tránh né, nhưng em thì không cảm thấy như vậy.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nói, sau đó lại nhìn ai kia vẫn chưa khởi động xe, “Đi thôi, anh đừng có lề mề nữa được không?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook