• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (181 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-662

Chương 662: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc[24]




Bàn tay bé nhỏ của Tiểu Sở Khả ôm lấy cổ Sở Lạc Duy, cười tít mắt chỉ vào khu đồ ăn vặt, quả nhiên nhóc vẫn thích đồ ăn vặt của nhóc, mà chú Ba với cô Ba thương nhóc cho nên nhóc chưa bao giờ biết khách khí là gì.



Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Duy đưa nhóc tới khu nhóc thích, Kiều Vi Nhã vừa nhìn nhóc chỉ huy vừa nói, “Mẹ con mà biết cô mua đồ ăn vặt cho con là kiểu gì cũng lại mắng cô cho xem.”



“Cô Ba tốt lắm.”3Tiểu Sở Khả lập tức tỏ ra nghiêm túc nói.



Kiều Vi Nhã phì cười, “Cái miệng con ngọt lắm cơ.” Sở Lạc Duy bế Tiểu Sở Khả đứng sau Kiều Vi Nhã nhìn dáng vẻ nghiêm túc chọn đồ của cô, thỉnh thoảng có còn nói chuyện với cậu nhóc làm anh suýt nữa thì buột miệng nói ra câu “hay mình sinh một đứa đi”. Kiều Vi Nhã quay lại nhìn người đang định nói gì đó nhưng vẫn không chịu nói ra kia, “Sao thế, anh cũng muốn ăn à?” Sở Lạc Duy nhíu mày,0bày tỏ anh không muốn nói gì nữa hết. Người phụ nữ này thật là...



Mua đồ ăn vặt cho Tiểu Sở Khả xong cũng đã đầy cả một túi.



Tiểu Sở Khả nghiêm túc đề nghị muốn để đồ ăn vặt lại bên nhà chú Ba, lúc nào nhóc muốn ăn thì sẽ qua lấy, nếu không để mẹ biết chắc sẽ đánh nhóc mất. Kiều Vi Nhã đưa túi đồ ăn vặt cho Sở Lạc Duy, nhìn Tiểu Sở Khả nói còn chưa sõi những biểu đạt ý lời nói rất rõ ràng, “Ôi trời, thằng nhóc5này cũng thông minh quá đi, còn thông minh hơn cả ba con nữa đấy.”



Còn biết giở trò xảo quyệt với cả ba mẹ nó nữa kìa. Tiểu Sở Khả đắc ý, nhóc vốn thông minh vậy mà. Lần này Sở Lạc Duy phụ trách xách túi đi phía sau, còn Kiều Vi Nhã thì ở phía trước chơi với Tiểu Sở Khả. Sở Lạc Duy nhìn cảnh tượng ấy, sự xúc động trong lòng càng dâng lên mãnh liệt. Nhưng mà... Mỗi lần mãnh liệt đến một cảnh giới nhất định, Sở Lạc Duy lại luôn4có cảm giác có một âm thanh đang ngăn anh lại một cách rõ ràng. Đừng nghĩ nữa, mày có tư cách gì mà mong muốn điều đó? Thế rồi, tất cả mọi điều lại trở thành một khát cầu xa xỉ không hiện thực.



Thể có nghĩa là, đến cả tư cách để mong muốn anh cũng chẳng có. Đưa Tiểu Sở Khả xuống dưới chơi một lúc, đến lúc Tiểu Sở Khả ngáp tìm mẹ, Kiều Vi Nhã mới bế nhóc lên nhà.



Lúc đang ở trong thang máy, Tiểu Sở Khả gục trên vai Kiều Vi9Nhã ngủ thiếp đi, ngủ rồi vẫn còn gọi mẹ.



Trẻ con đứa nào cũng vậy đấy, kể cả mẹ có đánh nó thế nào, nhưng đến cuối cùng người chúng nó tìm gọi vẫn luôn là mẹ.



Mẹ là tất cả điểm sự dựa dẫm của trẻ con, loại dựa dẫm này là trời sinh đã có vậy. Kiều Vi Nhã bể Tiểu Sở Khả lên lầu, ấn chuông chờ Triệu Hân Hân ra. Lúc Triệu Hân Hân mở cửa liền bị Kiều Vi Nhã ném cho một “túi thuốc nổ”, Triệu Hân Hân “ế” một tiếng, cẩn thận đón lấy con. Tiểu Sở Khả mở mắt ra nhìn thấy mẹ, lại yên tâm ngủ tiếp. “Từ lúc buồn ngủ đã gọi mẹ rồi, quên luôn cả chuyện hôm nay bị mẹ tẩn đấy.” Kiều Vi Nhã khinh bỉ Tiểu Sở Khả. “Xì, tớ có tổn thì tớ cũng là mẹ nó, cuối cùng nó vẫn phải tìm tớ thôi, cậu chưa làm mẹ không hiểu được đâu.” Triệu Hân Hân nói xong liền bế Tiểu Sở Khả về. Kiều Vi Nhã thấy nhà đối diện đóng cửa lại rồi mới quay lại nhìn Sở Lạc Duy đang tay xách túi đồ ăn vặt, tay cầm chìa khóa oán giận mở cửa, sau đó nghiêm túc nói, “Tự dưng có cảm giác bị phũ.” Sở Lạc Duy mở cửa, quay lại nhìn Kiều Vi Nhã, đáp: “Không phải em bị phũ đâu mà là bị khinh bỉ đấy, đây là sự thật.”



Kiều Vi Nhã: “...”



Kiều Vi Nhã hung hăng trừng mắt nhìn của nhà đối diện, làm mẹ thì giỏi lắm à, làm mẹ thì có thể tùy tiện khinh bỉ người khác thế sao.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom