Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-664
Chương 664: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc [26]
Trong lời nói của Kiều Vi Nhã xen lẫn vẻ chê bai, hơn nữa còn là kiểu chế rất kỳ thị nữa.
Sở Lạc Duy khởi động xe, cũng không nói gì về sự chê bai của cô. “Có gì hay đâu mà phỏng vấn, toàn là những người đến nói còn chẳng nói rõ được lời.” Sở Lạc Duy vẫn tỏ vẻ chán ghét.
“Xem kìa, chính là để những người như anh thấy đấy, sao người ta lại không thể nói chuyện hả.” Kiều3Vi Nhã bỏ máy ảnh xuống, ngáp một cái, “Em ngủ một lát, tới nơi anh gọi em nhé.”
“Giờ biết buồn ngủ rồi cơ à, vừa rồi sao còn dậy sớm thế?” Sở Lạc Duy lại khinh bỉ. “Để anh cũng dậy chứ sao.” Kiều Vi Nhã thản nhiên nói, sau đó dựa vào lưng ghế bắt đầu gà gật ngủ. Lúc này, Sở Lạc Duy thật sự không thể nói gì nổi cô nữa. Cô đã nói đến thế rồi, anh còn có thể0nói gì được?
Bệnh viện tâm thần mà Kiều Vi Nhã muốn tới phỏng vấn hơi xa, ở tít ngoại thành.
Nhưng vì là thứ bảy, hầu hết những người không phải đi làm đều sẽ tới thăm người thân, có một số người vì cảm thấy mất mặt liền bỏ người thân lại đây, có khi còn chẳng đến thăm được lấy một lần.
Viện trưởng nhiệt tình tiếp đón Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã lại từ chối ý tốt của Viện trưởng, nói cứ để5cô đi xem xung quanh là được rồi.
Viện trưởng cũng không nói gì, vội vàng đi làm việc của mình. Từ giây phút Sở Lạc Duy vào đây, anh liền bày tỏ thái độ cự tuyệt một cách nghiêm trọng, không phải Kiều Vi Nhã không nhìn thấy, thậm chí cô còn nghĩ nếu không được thì thôi. Nhưng không thể, nếu giờ từ bỏ thì cô sẽ bỏ lỡ mất một cơ hội.
Một cơ hội để Sở Lạc Duy có thể thật sự nghiêm4túc nhìn rõ chính mình. Chú Kiều nói, muốn anh có thể thật sự bước ra được, trước hết cô phải tìm được bản chất thật sự của anh, như vậy mới có thể đưa anh ra.
Mà con người thật của anh lại đang trốn ở nơi mà anh sợ hãi nhất.
Kiều Vi Nhã biết, cái anh sợ nhất chính là bệnh viện tâm thần, nơi này như có thể sẽ tìm tới anh vậy.
“Em vào đi, anh ở đây chờ em.”
Quả nhiên, anh vẫn9chọn kháng cự.
Kiều Vi Nhã thoáng thở dài, cuối cùng đành gật đầu, “Được.”
Sở Lạc Duy đứng ngoài cửa nhìn Kiều Vi Nhã vào trong, hai đầu lông mày nhíu chặt lại.
Ngay sau đó anh liền lùi giật lại, có thể nói anh ghét nơi này cực hạn. Kiều Vi Nhã vào rồi mãi vẫn không thấy ra, Sở Lạc Duy vốn đang nghỉ ngơi trong xe, hai tiếng đồng hồ sau liền ra khỏi xe.
Lúc này, bên cạnh có một ông cụ đang cho chim ăn, thấy Sở Lạc Duy liền có lòng tốt đi tới, “Chàng trai, tới thăm người thân à?” Sở Lạc Duy nhìn ông, ông cụ khoảng bảy mươi tuổi, tinh thần hăng hái, chỉ có điều trong lồng chim lại là một con vẹt giả, thể có nghĩa là ông cụ là một người có bệnh tâm thần, một người không bình thường.
Nhưng trông ông lại rất bình thường. Sở Lạc Duy khẽ gật đầu. “Được, được đấy, giờ những người hiếu thuận như cháu không còn nhiều nữa đâu. Cháu nhìn Đa Đa nhà ông này, có phải rất đáng yêu không, ông nuôi nó mấy chục năm nay, nó cũng ở bên ông mấy chục năm rồi.” Ông lão cười khà khà nói, còn cho Sở Lạc Duy xem con chim giả của mình. Sở Lạc Duy lại nhìn lại, vẫn là con chim giả. “Đây là...” “Sở Lạc Duy.” Kiều Vi Nhã chạy ra, vội cắt ngang lời nói thẳng của anh, cô ôm lấy cánh tay anh, cười nói với ông cụ, “Con chim này đáng yêu thật đấy ạ, ông nuôi tốt quá.”
“Ha ha, chứ chẳng, đây là bạn trai của cháu à?” Ông cụ cười tươi nói.
“Chồng cháu ạ, chúng cháu kết hôn rồi.” Kiều Vi Nhã cũng cười đáp lại ông, “Ông ơi, ông tự mình đưa chim ra ngoài chơi à?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Trong lời nói của Kiều Vi Nhã xen lẫn vẻ chê bai, hơn nữa còn là kiểu chế rất kỳ thị nữa.
Sở Lạc Duy khởi động xe, cũng không nói gì về sự chê bai của cô. “Có gì hay đâu mà phỏng vấn, toàn là những người đến nói còn chẳng nói rõ được lời.” Sở Lạc Duy vẫn tỏ vẻ chán ghét.
“Xem kìa, chính là để những người như anh thấy đấy, sao người ta lại không thể nói chuyện hả.” Kiều3Vi Nhã bỏ máy ảnh xuống, ngáp một cái, “Em ngủ một lát, tới nơi anh gọi em nhé.”
“Giờ biết buồn ngủ rồi cơ à, vừa rồi sao còn dậy sớm thế?” Sở Lạc Duy lại khinh bỉ. “Để anh cũng dậy chứ sao.” Kiều Vi Nhã thản nhiên nói, sau đó dựa vào lưng ghế bắt đầu gà gật ngủ. Lúc này, Sở Lạc Duy thật sự không thể nói gì nổi cô nữa. Cô đã nói đến thế rồi, anh còn có thể0nói gì được?
Bệnh viện tâm thần mà Kiều Vi Nhã muốn tới phỏng vấn hơi xa, ở tít ngoại thành.
Nhưng vì là thứ bảy, hầu hết những người không phải đi làm đều sẽ tới thăm người thân, có một số người vì cảm thấy mất mặt liền bỏ người thân lại đây, có khi còn chẳng đến thăm được lấy một lần.
Viện trưởng nhiệt tình tiếp đón Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã lại từ chối ý tốt của Viện trưởng, nói cứ để5cô đi xem xung quanh là được rồi.
Viện trưởng cũng không nói gì, vội vàng đi làm việc của mình. Từ giây phút Sở Lạc Duy vào đây, anh liền bày tỏ thái độ cự tuyệt một cách nghiêm trọng, không phải Kiều Vi Nhã không nhìn thấy, thậm chí cô còn nghĩ nếu không được thì thôi. Nhưng không thể, nếu giờ từ bỏ thì cô sẽ bỏ lỡ mất một cơ hội.
Một cơ hội để Sở Lạc Duy có thể thật sự nghiêm4túc nhìn rõ chính mình. Chú Kiều nói, muốn anh có thể thật sự bước ra được, trước hết cô phải tìm được bản chất thật sự của anh, như vậy mới có thể đưa anh ra.
Mà con người thật của anh lại đang trốn ở nơi mà anh sợ hãi nhất.
Kiều Vi Nhã biết, cái anh sợ nhất chính là bệnh viện tâm thần, nơi này như có thể sẽ tìm tới anh vậy.
“Em vào đi, anh ở đây chờ em.”
Quả nhiên, anh vẫn9chọn kháng cự.
Kiều Vi Nhã thoáng thở dài, cuối cùng đành gật đầu, “Được.”
Sở Lạc Duy đứng ngoài cửa nhìn Kiều Vi Nhã vào trong, hai đầu lông mày nhíu chặt lại.
Ngay sau đó anh liền lùi giật lại, có thể nói anh ghét nơi này cực hạn. Kiều Vi Nhã vào rồi mãi vẫn không thấy ra, Sở Lạc Duy vốn đang nghỉ ngơi trong xe, hai tiếng đồng hồ sau liền ra khỏi xe.
Lúc này, bên cạnh có một ông cụ đang cho chim ăn, thấy Sở Lạc Duy liền có lòng tốt đi tới, “Chàng trai, tới thăm người thân à?” Sở Lạc Duy nhìn ông, ông cụ khoảng bảy mươi tuổi, tinh thần hăng hái, chỉ có điều trong lồng chim lại là một con vẹt giả, thể có nghĩa là ông cụ là một người có bệnh tâm thần, một người không bình thường.
Nhưng trông ông lại rất bình thường. Sở Lạc Duy khẽ gật đầu. “Được, được đấy, giờ những người hiếu thuận như cháu không còn nhiều nữa đâu. Cháu nhìn Đa Đa nhà ông này, có phải rất đáng yêu không, ông nuôi nó mấy chục năm nay, nó cũng ở bên ông mấy chục năm rồi.” Ông lão cười khà khà nói, còn cho Sở Lạc Duy xem con chim giả của mình. Sở Lạc Duy lại nhìn lại, vẫn là con chim giả. “Đây là...” “Sở Lạc Duy.” Kiều Vi Nhã chạy ra, vội cắt ngang lời nói thẳng của anh, cô ôm lấy cánh tay anh, cười nói với ông cụ, “Con chim này đáng yêu thật đấy ạ, ông nuôi tốt quá.”
“Ha ha, chứ chẳng, đây là bạn trai của cháu à?” Ông cụ cười tươi nói.
“Chồng cháu ạ, chúng cháu kết hôn rồi.” Kiều Vi Nhã cũng cười đáp lại ông, “Ông ơi, ông tự mình đưa chim ra ngoài chơi à?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook