Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-677
Chương 677: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc [39]
Nhóc đang chổng mông, quay lưng về phía ba ngủ đến ngon lành.
Cố Tỉ Thành cúi đầu hôn lên cái đầu nho nhỏ của con trai một cái. Lúc này đột nhiên Sở Lạc Nhất gọi tới, Cố Tỉ Thành vội vàng bấm nhận: “Có chuyện gì vậy?”
“Con đâu rồi? Đột nhiên em nhớ nó quá.” Sở Lạc Nhất thở dài nói.
“Đang ngủ3rồi.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa giúp con trai đắp lại chăn rồi mới đứng dậy đi đến bàn học để xem bài tập tối nay Tiểu Quỷ Quỷ làm, thật ra cũng chỉ là tập viết một... hai... ba... bổn mà thôi. Chữ của Tiểu Quỷ Quỷ rất đẹp, viết cũng rất đều cảm giác như có chút chứng ám ảnh0cưỡng chế, cho nên Cố Tỉ Thành nhìn bài tập của con trai với tâm tình rất vui vẻ, thế nhưng trên bài chỗ ký tên đều là chữ ký của Tiểu Mã. Cố Tỉ Thành ký tên, một lát sau mới lên tiếng: “Sao tự dưng em lại nhớ con trai thế? Chẳng phải đang đi vẽ tranh phong cảnh bên ngoài5sao?” “Em vừa mới bị Tiểu Bất Điểm xỉa xói một trận, khiến em có cảm giác mình như là một người mẹ tồi tệ vậy.” Sở Lạc Nhất thở dài.
“Cô ấy là người chưa có con thì biết cái gì chứ, em đang sợ hãi điều gì vậy?” Cố Tỉ Thành nhàn nhạt nói một câu.
Trong nháy mắt, Sở Lạc Nhất đột4nhiên cũng nhận ra điều này, cô đang để ý điều gì chứ? Thậm chí bản thân Kiều Vi Nhã cũng đâu có con? Quả nhiên vẫn là anh đẹp trai nhà cô biết an ủi người khác nhất, nhìn hiệu quả mà xem, nhanh gọn lẹ biết chừng nào.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, Sở Lạc Nhất đột nhiên nói: “Chuyện9bộ phim kia em nghĩ em sẽ để Lục Tư Thần giúp em tìm diễn viên, như vậy có vẻ được.”
“Đằng nào cô ấy cũng rảnh rỗi, em tìm cô ấy rồi để cho chồng cô ấy giúp luôn, em không cần cả ngày phải đối mặt với người bị bệnh điện đó đâu.” Cố Tỉ Thành nói sắc lẻm.
Sở Lạc Nhất: “...” Anh giai à, anh thật sắc bén! Nhưng mà sự sắc bén của Cố Tỉ Thành chưa bao giờ chĩa vào cô cả, điều này khiến Sở Lạc Nhất rất sung sướng. Cố Tỉ Thành trò chuyện với vợ một hồi. Sở Lạc Nhất cảm giác anh cần nghỉ ngơi rồi nên nói tạm biệt rồi cúp máy. Sau khi cúp máy, Cố Tỉ Thành bóp bóp cái trán của mình rồi nhìn về phía con trai đang ngủ, sau đó mới đứng dậy đi nghỉ ngơi.
Chỉ là trước khi ngủ, Cố Tỉ Thành vẫn gửi một tin nhắn cho Lục Tư Thần, bảo cô để ý một chút. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Sở Lạc Nhất, anh luôn lo lắng người khác làm không đủ tốt, nhưng bản thân lại không có thời gian xử lý chuyện này.
Lục Tư Thần cũng trả lời tin nhắn khách sáo một phen, lúc này Cố Tỉ Thành mới xem như yên tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau, trời sáng, Kiều Vi Nhã bị một cuộc điện thoại của Sở Lạc Duy đánh thức. “Anh gọi cái quái gì mà như gọi hồn thể hả?” Kiều Vi Nhã vừa ôm gối đầu nằm ngủ vừa tức giận hét lớn với điện thoại. “Anh không ngủ được, em mau mau rời giường đi, đi thôi, đi làm.” “Cút...” Kiều Vi Nhã tức giận mắng một tiếng rồi quăng điện thoại ngủ tiếp. Sở Lạc Duy ngồi trên giường nhìn di động tắt ngúm rồi lại nhìn một bên giường trong huơ trống hoác, quả nhiên đã thành thói quen không có cô bên cạnh là không được rồi.
Nhưng khi thấy người nào đó vẫn ngủ say được thì thật đáng giận! Sở Lạc Duy không tiếp tục gọi Kiều Vi Nhã nữa, cho tới khi anh đánh răng rửa mặt xong đi xuống nhà thì vừa vặn Thủy An Lạc cũng bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa gõ đầu.
“Mẹ không sao chứ?” Sở Lạc Duy không yên lòng hỏi một câu.
“Không có vấn đề gì, sao con dậy sớm thế?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
Sở Lạc Duy đỡ Thủy An Lạc đi xuống lầu: “Con không ngủ được, để con đi rót nước cho, mẹ đợi con một chút.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Nhóc đang chổng mông, quay lưng về phía ba ngủ đến ngon lành.
Cố Tỉ Thành cúi đầu hôn lên cái đầu nho nhỏ của con trai một cái. Lúc này đột nhiên Sở Lạc Nhất gọi tới, Cố Tỉ Thành vội vàng bấm nhận: “Có chuyện gì vậy?”
“Con đâu rồi? Đột nhiên em nhớ nó quá.” Sở Lạc Nhất thở dài nói.
“Đang ngủ3rồi.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa giúp con trai đắp lại chăn rồi mới đứng dậy đi đến bàn học để xem bài tập tối nay Tiểu Quỷ Quỷ làm, thật ra cũng chỉ là tập viết một... hai... ba... bổn mà thôi. Chữ của Tiểu Quỷ Quỷ rất đẹp, viết cũng rất đều cảm giác như có chút chứng ám ảnh0cưỡng chế, cho nên Cố Tỉ Thành nhìn bài tập của con trai với tâm tình rất vui vẻ, thế nhưng trên bài chỗ ký tên đều là chữ ký của Tiểu Mã. Cố Tỉ Thành ký tên, một lát sau mới lên tiếng: “Sao tự dưng em lại nhớ con trai thế? Chẳng phải đang đi vẽ tranh phong cảnh bên ngoài5sao?” “Em vừa mới bị Tiểu Bất Điểm xỉa xói một trận, khiến em có cảm giác mình như là một người mẹ tồi tệ vậy.” Sở Lạc Nhất thở dài.
“Cô ấy là người chưa có con thì biết cái gì chứ, em đang sợ hãi điều gì vậy?” Cố Tỉ Thành nhàn nhạt nói một câu.
Trong nháy mắt, Sở Lạc Nhất đột4nhiên cũng nhận ra điều này, cô đang để ý điều gì chứ? Thậm chí bản thân Kiều Vi Nhã cũng đâu có con? Quả nhiên vẫn là anh đẹp trai nhà cô biết an ủi người khác nhất, nhìn hiệu quả mà xem, nhanh gọn lẹ biết chừng nào.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, Sở Lạc Nhất đột nhiên nói: “Chuyện9bộ phim kia em nghĩ em sẽ để Lục Tư Thần giúp em tìm diễn viên, như vậy có vẻ được.”
“Đằng nào cô ấy cũng rảnh rỗi, em tìm cô ấy rồi để cho chồng cô ấy giúp luôn, em không cần cả ngày phải đối mặt với người bị bệnh điện đó đâu.” Cố Tỉ Thành nói sắc lẻm.
Sở Lạc Nhất: “...” Anh giai à, anh thật sắc bén! Nhưng mà sự sắc bén của Cố Tỉ Thành chưa bao giờ chĩa vào cô cả, điều này khiến Sở Lạc Nhất rất sung sướng. Cố Tỉ Thành trò chuyện với vợ một hồi. Sở Lạc Nhất cảm giác anh cần nghỉ ngơi rồi nên nói tạm biệt rồi cúp máy. Sau khi cúp máy, Cố Tỉ Thành bóp bóp cái trán của mình rồi nhìn về phía con trai đang ngủ, sau đó mới đứng dậy đi nghỉ ngơi.
Chỉ là trước khi ngủ, Cố Tỉ Thành vẫn gửi một tin nhắn cho Lục Tư Thần, bảo cô để ý một chút. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Sở Lạc Nhất, anh luôn lo lắng người khác làm không đủ tốt, nhưng bản thân lại không có thời gian xử lý chuyện này.
Lục Tư Thần cũng trả lời tin nhắn khách sáo một phen, lúc này Cố Tỉ Thành mới xem như yên tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau, trời sáng, Kiều Vi Nhã bị một cuộc điện thoại của Sở Lạc Duy đánh thức. “Anh gọi cái quái gì mà như gọi hồn thể hả?” Kiều Vi Nhã vừa ôm gối đầu nằm ngủ vừa tức giận hét lớn với điện thoại. “Anh không ngủ được, em mau mau rời giường đi, đi thôi, đi làm.” “Cút...” Kiều Vi Nhã tức giận mắng một tiếng rồi quăng điện thoại ngủ tiếp. Sở Lạc Duy ngồi trên giường nhìn di động tắt ngúm rồi lại nhìn một bên giường trong huơ trống hoác, quả nhiên đã thành thói quen không có cô bên cạnh là không được rồi.
Nhưng khi thấy người nào đó vẫn ngủ say được thì thật đáng giận! Sở Lạc Duy không tiếp tục gọi Kiều Vi Nhã nữa, cho tới khi anh đánh răng rửa mặt xong đi xuống nhà thì vừa vặn Thủy An Lạc cũng bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa gõ đầu.
“Mẹ không sao chứ?” Sở Lạc Duy không yên lòng hỏi một câu.
“Không có vấn đề gì, sao con dậy sớm thế?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
Sở Lạc Duy đỡ Thủy An Lạc đi xuống lầu: “Con không ngủ được, để con đi rót nước cho, mẹ đợi con một chút.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook