Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-679
Chương 679: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc [14]
Sở Lạc Duy: “...” 9 Được rồi, mẹ vợ đại nhân đang ở nhà, xem ra vợ anh bị nắm thóp rồi. Nhưng mà cho dù đã ăn sáng rồi, Kiều Vi Nhã ngồi xe nhàm chán cuối cùng vẫn ăn hết bữa sáng do Sở Lạc Duy chuẩn bị cho mình.
Sở Lạc Duy: “...”
Chị3hai, chị không biết no sao? Hai người đến công ty, Sở Lạc Duy đi đỗ xe còn Kiều Vi Nhã lên lầu trước.
Lúc đến ban biên tập, Kiều Vi Nhã đi vào phòng làm việc thì Tiểu Mễ lập tức đi vào theo cô. Hiện giờ Kiều Vi Nhã đã là chủ biển rồi0nên có phòng làm việc của riêng mình.
Chuyện lên chức dựa vào thực lực hay dựa vào thân phận vợ của tổng giám đốc thì người có mắt đều nhìn ra, coi như có ghen tị thì cũng chẳng ai dám nói gì.
Kiều Vi Nhã vào phòng làm việc, một phóng viên nhỏ dưới trướng5của cô cũng theo vào.
“Chị Kiểu, tin tức mới nhất đây, tin tức mới nhất đây, chị có biết chuyện một ca sĩ nữa lại tự sát không?” Phóng viên kia tên là Hoàng Á Á, vừa vào nghề được ba năm cũng coi như là một phóng viên mới
“Lại là bệnh trầm cảm sao?”4Kiều Vi Nhã đặt túi xách của mình xuống rồi nói. Hoàng Á Á lập tức gật đầu: “Không sai, chính là tự sát vì bệnh trầm cảm, em cảm thấy năm nay mấy nghệ sĩ không được nổi tiếng đều mắc chứng trầm cảm cả rồi.” Kiều Vi Nhã bật cười: “Chẳng lẽ cái9này không phải là chuyện bình thường sao. Người như em weibo chỉ có năm, ba con mèo nhỏ mới bị chửi một câu đã hậm hực một thời gian rồi! Em thử nghĩ xem những người kia có bao nhiêu người theo dõi, mấy trăm nghìn có khi là mấy triệu, không phải thiếu niên có tấm lòng hướng Phật thì ai có thể chịu nổi chứ?” “Chị Kiều cũng đâu thiếu những người chửi rủa chị chứ.” Hoàng Á Á bĩu môi nói. “Ông đây là thiếu niên hướng Phật.” Kiều Vi Nhã nhàn nhạt nói: “Rốt cuộc là em muốn nói cái gì đây?” “Chủ yếu là vì người chết lần này cũng đồng thời là thần tượng của em, chị Kiều, chẳng phải lúc trước chị đã từng nói phải chú trọng vào mảng bệnh tâm thần sao? Vì sao chị không làm?” Hoàng Á Á hụt hẫng hỏi.
“Là do Đại Boss của các em không cho thì chị biết làm sao bây giờ?” Kiều Vi Nhã nói rồi nhìn bộ dạng càng ủ rũ hơn của Hoàng Á Á, sau khi ngẫm nghĩ một chút thì nói tiếp: “Những nghệ sĩ tự tử cơ bản đều mắc chứng trầm cảm sao?!”
“Nếu không thì sao chứ, cái bệnh đó cứ dằn vặt người ta như vậy đấy.” Hoàng Á Á Nói.
“Cái gì chứ, em đi tìm toàn bộ những nghệ sĩ không nổi tiếng đã tự sát tới đây cho chị.” Kiều Vi Nhã đột nhiên nói, cô cảm thấy mình lại phải đi tranh thủ vài thứ rồi. Đương nhiên bệnh trầm cảm này không phù hợp với Sở Lạc Duy, dù sao người nọ sẽ chẳng tự làm mình ấm ức đâu, anh chỉ khiến người khác ấm ức mà thôi. Vậy nên phải dùng điểm này là điểm đột phá, Sở Lạc Duy không thể phản đối được.
Kiều Vi Nhã nghĩ nghĩ rồi bảo Hoàng Á Á mau chóng chuẩn bị cho cô. Sau khi lấy được tài liệu từ Hoàng Á Á, Kiều Vi Nhã ngẫm nghĩ một chút rồi quả quyết cầm tư liệu đi lên lầu. Cô không tin lần này không bắt được Sở Lạc Duy. Kiều Vi Nhã lên lầu chưa bao giờ cần thông báo, cô có thể đi thẳng vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Lúc cô đi vào phòng làm việc thì thấy Sở Lạc Duy đang nổi giận. Không biết là vì lý do gì, nhưng khi đám người kia thấy Kiều Vi Nhã thì lập tức cảm thấy như đang nhìn thấy cứu tinh, tất cả đều dùng ánh mắt cầu cứu mà nhìn Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã sửng sốt đứng ngoài cửa một chút, lát sau mới mở miệng nói: “Đang bận sao, hay là để lát nữa em quay lại nhé?” “Đi ra ngoài cả đi.” Sở Lạc Duy lớn tiếng quát, thấy Kiều Vi Nhã đang định đi thì lại nổi giận nói: “Có bảo em đi đâu hả?” Kiều Vi Nhã: “...” Thưa ngài, ngài đâu nói là không nói em chứ? Nhưng mà vì sao anh lại tức giận đến mức này? Kiều Vi Nhã nhìn mấy quản lý cấp cao đang lủi thủi rời đi liền cảm thấy sống trên đời thật quá khó khăn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Duy: “...” 9 Được rồi, mẹ vợ đại nhân đang ở nhà, xem ra vợ anh bị nắm thóp rồi. Nhưng mà cho dù đã ăn sáng rồi, Kiều Vi Nhã ngồi xe nhàm chán cuối cùng vẫn ăn hết bữa sáng do Sở Lạc Duy chuẩn bị cho mình.
Sở Lạc Duy: “...”
Chị3hai, chị không biết no sao? Hai người đến công ty, Sở Lạc Duy đi đỗ xe còn Kiều Vi Nhã lên lầu trước.
Lúc đến ban biên tập, Kiều Vi Nhã đi vào phòng làm việc thì Tiểu Mễ lập tức đi vào theo cô. Hiện giờ Kiều Vi Nhã đã là chủ biển rồi0nên có phòng làm việc của riêng mình.
Chuyện lên chức dựa vào thực lực hay dựa vào thân phận vợ của tổng giám đốc thì người có mắt đều nhìn ra, coi như có ghen tị thì cũng chẳng ai dám nói gì.
Kiều Vi Nhã vào phòng làm việc, một phóng viên nhỏ dưới trướng5của cô cũng theo vào.
“Chị Kiểu, tin tức mới nhất đây, tin tức mới nhất đây, chị có biết chuyện một ca sĩ nữa lại tự sát không?” Phóng viên kia tên là Hoàng Á Á, vừa vào nghề được ba năm cũng coi như là một phóng viên mới
“Lại là bệnh trầm cảm sao?”4Kiều Vi Nhã đặt túi xách của mình xuống rồi nói. Hoàng Á Á lập tức gật đầu: “Không sai, chính là tự sát vì bệnh trầm cảm, em cảm thấy năm nay mấy nghệ sĩ không được nổi tiếng đều mắc chứng trầm cảm cả rồi.” Kiều Vi Nhã bật cười: “Chẳng lẽ cái9này không phải là chuyện bình thường sao. Người như em weibo chỉ có năm, ba con mèo nhỏ mới bị chửi một câu đã hậm hực một thời gian rồi! Em thử nghĩ xem những người kia có bao nhiêu người theo dõi, mấy trăm nghìn có khi là mấy triệu, không phải thiếu niên có tấm lòng hướng Phật thì ai có thể chịu nổi chứ?” “Chị Kiều cũng đâu thiếu những người chửi rủa chị chứ.” Hoàng Á Á bĩu môi nói. “Ông đây là thiếu niên hướng Phật.” Kiều Vi Nhã nhàn nhạt nói: “Rốt cuộc là em muốn nói cái gì đây?” “Chủ yếu là vì người chết lần này cũng đồng thời là thần tượng của em, chị Kiều, chẳng phải lúc trước chị đã từng nói phải chú trọng vào mảng bệnh tâm thần sao? Vì sao chị không làm?” Hoàng Á Á hụt hẫng hỏi.
“Là do Đại Boss của các em không cho thì chị biết làm sao bây giờ?” Kiều Vi Nhã nói rồi nhìn bộ dạng càng ủ rũ hơn của Hoàng Á Á, sau khi ngẫm nghĩ một chút thì nói tiếp: “Những nghệ sĩ tự tử cơ bản đều mắc chứng trầm cảm sao?!”
“Nếu không thì sao chứ, cái bệnh đó cứ dằn vặt người ta như vậy đấy.” Hoàng Á Á Nói.
“Cái gì chứ, em đi tìm toàn bộ những nghệ sĩ không nổi tiếng đã tự sát tới đây cho chị.” Kiều Vi Nhã đột nhiên nói, cô cảm thấy mình lại phải đi tranh thủ vài thứ rồi. Đương nhiên bệnh trầm cảm này không phù hợp với Sở Lạc Duy, dù sao người nọ sẽ chẳng tự làm mình ấm ức đâu, anh chỉ khiến người khác ấm ức mà thôi. Vậy nên phải dùng điểm này là điểm đột phá, Sở Lạc Duy không thể phản đối được.
Kiều Vi Nhã nghĩ nghĩ rồi bảo Hoàng Á Á mau chóng chuẩn bị cho cô. Sau khi lấy được tài liệu từ Hoàng Á Á, Kiều Vi Nhã ngẫm nghĩ một chút rồi quả quyết cầm tư liệu đi lên lầu. Cô không tin lần này không bắt được Sở Lạc Duy. Kiều Vi Nhã lên lầu chưa bao giờ cần thông báo, cô có thể đi thẳng vào phòng làm việc của tổng giám đốc. Lúc cô đi vào phòng làm việc thì thấy Sở Lạc Duy đang nổi giận. Không biết là vì lý do gì, nhưng khi đám người kia thấy Kiều Vi Nhã thì lập tức cảm thấy như đang nhìn thấy cứu tinh, tất cả đều dùng ánh mắt cầu cứu mà nhìn Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã sửng sốt đứng ngoài cửa một chút, lát sau mới mở miệng nói: “Đang bận sao, hay là để lát nữa em quay lại nhé?” “Đi ra ngoài cả đi.” Sở Lạc Duy lớn tiếng quát, thấy Kiều Vi Nhã đang định đi thì lại nổi giận nói: “Có bảo em đi đâu hả?” Kiều Vi Nhã: “...” Thưa ngài, ngài đâu nói là không nói em chứ? Nhưng mà vì sao anh lại tức giận đến mức này? Kiều Vi Nhã nhìn mấy quản lý cấp cao đang lủi thủi rời đi liền cảm thấy sống trên đời thật quá khó khăn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com