Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-77
Chương 77: CHUYỆN DANH CHÍNH NGÔN THUẬN NÀY ẤY MÀ [6]
Cho nên, Sở Lạc Ninh được cô ôm như thế cả một đêm, cơ thể gồng căng lên cả một đêm, người trong lòng là cô gái mình yêu thương, cô gái mình yêu thương mặc áo sơ mi của mình ngủ ngoan trong
lòng mình, thằng đàn ông nào không có cảm giác chắc thằng đó bị bệnh. Mà anh khỏe mạnh lắm chứ.
Cho nên đêm nay đối với Sở Lạc Ninh mà nói đúng là một kiểu giày vò.
Trời vừa hứng sáng, Sở Lạc Ninh vô thức3thở phào một hơi. Anh đẩy vai An Hinh Duyệt, “Vợ ơi, trời sáng rồi, về quân doanh thôi em.” Sau đó anh sẽ được giải thoát.
“Ưm...” An Hinh Duyệt vẫn chưa tỉnh ngủ, cô ôm anh chặt hơn. Sở Lạc Ninh ai oán rên lên một tiếng, anh đưa tay nắm lấy cánh tay cô, “Vợ ơi, vợ, đến giờ dậy rồi.” An Hinh Duyệt bị đánh thức mở bừng mắt ra nhìn Sở Lạc Ninh với vẻ khó chịu. Sở Lạc Ninh nhìn đôi mắt lờ0mờ khó chịu kia, cúi đầu đặt một nụ hôn lên đó. “Miên Miên, bà nội con...” Khi Thủy An Lạc đẩy cửa bước vào, định nói gì đó, nhìn thấy cảnh này, lập tức sập mạnh cửa lại, quay đầu nhìn bà nội An đã theo lên, “Cô ơi, hay là cô cứ xuống trước đi, lát nữa cháu sẽ bảo Miên Miên xuống.”
Sắc mặt bà nội An trông rất khó coi, “Có phải Miên Miên ở trong đó không?” Người bên trong lúc này cũng hết5hồn, An Hinh Duyệt nhảy phắt từ trên giường xuống, co cẳng chạy thẳng vào phòng tắm.
Sở Lạc Ninh vỗ một cái vào ngực mình, nhân vật khó chơi đến rồi đây.
Bà nội An bất chấp sự ngăn cản của Thủy An Lạc, đẩy cửa bước vào.
Lúc này vừa vặn làm sao mà An Hinh Duyệt đã mặc xong quần áo và ra khỏi phòng tắm. Sở Lạc Ninh vẫn còn nằm trên giường, mặt mũi trắng bệch.
“Bà nội, sao bà nội lại tới đây?” An Hinh Duyệt4chớp mắt trông rất vô tội. Sở Lạc Ninh sờ sờ đầu mũi mình, được lắm, vợ anh được luyện tập cả rồi.
“Con chào bà.” Sở Lạc Ninh ngoan ngoãn chào hỏi.
An Hinh Duyệt chỉnh lại quân phục của mình, “Bà nội, ở quân doanh còn có việc, con đi trước đây ạ.” “Con về mà không về nhà, sao lại chạy tới nhà người ta, con về từ bao giờ đấy?” Bà nội An hiển nhiên không phải người dễ chọc.
An Hinh Duyệt liếc mắt nhìn Sở9Lạc Ninh, nếu để bà nội cô biết cô ngủ trên giường Sở Lạc Ninh cả đêm, tuy không có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc bà nội cô cũng sẽ tức chết mất. “Bà, Miên Miên vừa về, hôm qua vết thương của con có chuyển biến xấu nên Miên Miên quay về thăm con, cô ấy đi ngay đây ạ.” Sở Lạc Ninh nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
Dù sao thì khoảng cách đến lúc được thừa nhận vẫn còn xa xôi lắm. “Sáng sớm nay bà đã thấy xe của con đỗ ở dưới đó rồi.” Bà nội An hiển nhiên không tin lời Sở Lạc Ninh nói. An Hinh Duyệt sờ đầu mũi mình, “Thì con đến đây từ sáng sớm rồi mà? Lát nữa con còn phải về quân doanh, cho nên con về đây sớm một chút.”
Thủy An Lạc trừng mắt nhìn hai người họ, cô vươn tay ra nắm lấy cánh tay bà nội An, “Cô à, Miên Miên cũng vì quan tâm Lạc Ninh cho nên tới đây từ sớm lăm, lát nữa lại về ngay, thật đó, đến cả con mà cô cũng không tin a?”
Tuy rằng bà nội An thực sự muốn nói không tin được, nhưng cũng ngại nói ra, cho nên đành nhìn Thủy An Lạc, rồi lại nhìn An Hinh Duyệt, “Vậy thì về quân doanh sớm đi, đừng làm phiền người ta nghỉ ngơi.”
“Dạ.” An Hinh Duyệt nói, nhìn bà nội rời đi mà không khỏi thở phào một hơi, sau cùng cẩn thận đi tới bên cạnh giường, ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Ninh, “Vậy em đi nha.” Sở Lạc Ninh gật đầu, nắm lấy cổ tay cô, đúng lúc anh định hôn cô thì bà nội An quay đầu lại.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cho nên, Sở Lạc Ninh được cô ôm như thế cả một đêm, cơ thể gồng căng lên cả một đêm, người trong lòng là cô gái mình yêu thương, cô gái mình yêu thương mặc áo sơ mi của mình ngủ ngoan trong
lòng mình, thằng đàn ông nào không có cảm giác chắc thằng đó bị bệnh. Mà anh khỏe mạnh lắm chứ.
Cho nên đêm nay đối với Sở Lạc Ninh mà nói đúng là một kiểu giày vò.
Trời vừa hứng sáng, Sở Lạc Ninh vô thức3thở phào một hơi. Anh đẩy vai An Hinh Duyệt, “Vợ ơi, trời sáng rồi, về quân doanh thôi em.” Sau đó anh sẽ được giải thoát.
“Ưm...” An Hinh Duyệt vẫn chưa tỉnh ngủ, cô ôm anh chặt hơn. Sở Lạc Ninh ai oán rên lên một tiếng, anh đưa tay nắm lấy cánh tay cô, “Vợ ơi, vợ, đến giờ dậy rồi.” An Hinh Duyệt bị đánh thức mở bừng mắt ra nhìn Sở Lạc Ninh với vẻ khó chịu. Sở Lạc Ninh nhìn đôi mắt lờ0mờ khó chịu kia, cúi đầu đặt một nụ hôn lên đó. “Miên Miên, bà nội con...” Khi Thủy An Lạc đẩy cửa bước vào, định nói gì đó, nhìn thấy cảnh này, lập tức sập mạnh cửa lại, quay đầu nhìn bà nội An đã theo lên, “Cô ơi, hay là cô cứ xuống trước đi, lát nữa cháu sẽ bảo Miên Miên xuống.”
Sắc mặt bà nội An trông rất khó coi, “Có phải Miên Miên ở trong đó không?” Người bên trong lúc này cũng hết5hồn, An Hinh Duyệt nhảy phắt từ trên giường xuống, co cẳng chạy thẳng vào phòng tắm.
Sở Lạc Ninh vỗ một cái vào ngực mình, nhân vật khó chơi đến rồi đây.
Bà nội An bất chấp sự ngăn cản của Thủy An Lạc, đẩy cửa bước vào.
Lúc này vừa vặn làm sao mà An Hinh Duyệt đã mặc xong quần áo và ra khỏi phòng tắm. Sở Lạc Ninh vẫn còn nằm trên giường, mặt mũi trắng bệch.
“Bà nội, sao bà nội lại tới đây?” An Hinh Duyệt4chớp mắt trông rất vô tội. Sở Lạc Ninh sờ sờ đầu mũi mình, được lắm, vợ anh được luyện tập cả rồi.
“Con chào bà.” Sở Lạc Ninh ngoan ngoãn chào hỏi.
An Hinh Duyệt chỉnh lại quân phục của mình, “Bà nội, ở quân doanh còn có việc, con đi trước đây ạ.” “Con về mà không về nhà, sao lại chạy tới nhà người ta, con về từ bao giờ đấy?” Bà nội An hiển nhiên không phải người dễ chọc.
An Hinh Duyệt liếc mắt nhìn Sở9Lạc Ninh, nếu để bà nội cô biết cô ngủ trên giường Sở Lạc Ninh cả đêm, tuy không có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc bà nội cô cũng sẽ tức chết mất. “Bà, Miên Miên vừa về, hôm qua vết thương của con có chuyển biến xấu nên Miên Miên quay về thăm con, cô ấy đi ngay đây ạ.” Sở Lạc Ninh nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
Dù sao thì khoảng cách đến lúc được thừa nhận vẫn còn xa xôi lắm. “Sáng sớm nay bà đã thấy xe của con đỗ ở dưới đó rồi.” Bà nội An hiển nhiên không tin lời Sở Lạc Ninh nói. An Hinh Duyệt sờ đầu mũi mình, “Thì con đến đây từ sáng sớm rồi mà? Lát nữa con còn phải về quân doanh, cho nên con về đây sớm một chút.”
Thủy An Lạc trừng mắt nhìn hai người họ, cô vươn tay ra nắm lấy cánh tay bà nội An, “Cô à, Miên Miên cũng vì quan tâm Lạc Ninh cho nên tới đây từ sớm lăm, lát nữa lại về ngay, thật đó, đến cả con mà cô cũng không tin a?”
Tuy rằng bà nội An thực sự muốn nói không tin được, nhưng cũng ngại nói ra, cho nên đành nhìn Thủy An Lạc, rồi lại nhìn An Hinh Duyệt, “Vậy thì về quân doanh sớm đi, đừng làm phiền người ta nghỉ ngơi.”
“Dạ.” An Hinh Duyệt nói, nhìn bà nội rời đi mà không khỏi thở phào một hơi, sau cùng cẩn thận đi tới bên cạnh giường, ngồi xuống bên cạnh Sở Lạc Ninh, “Vậy em đi nha.” Sở Lạc Ninh gật đầu, nắm lấy cổ tay cô, đúng lúc anh định hôn cô thì bà nội An quay đầu lại.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook