Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-109
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 108: Chương 96.1
Tôn Trung Nghĩa tỉnh lại, biết Cần Vương phi cùng Nguyên soái đều ở đây, điều này thật sự làm hắn sợ.
Trên đầu còn bọc băng gạc hắn lập tức ra khỏi phòng, Tôn phu nhân cũng không ngăn lại được.
Khi đó, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận ở trong đình sau hậu viện đang bàn bạc kế hoạch hành động cho bước kế tiếp, bởi vì Thích Phong đưa Trần lão đại và một người khác về.
Tôn Trung Nghĩa xuất hiện, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, nghiêng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Tôn Trung Nghĩa, trên đầu còn quấn băng gạc bước những bước đi tập tễnh, trong nháy mắt hai người trố mắt nhìn.
“Hạ quan ra mắt Diêm Tướng quân, ra mắt Cần Vương phi.” Tôn Trung Nghĩa đứng ngoài đình cúi thấp người chào, bởi vì hôn mê nên mấy ngày chưa ăn uống, thân mình hơi lảo đảo.
“Tôn Thái Thú không cần đa lễ. Thân thể ngươi còn chưa khỏe, phải nghỉ ngơi nhiều mới đúng.” Nhạc Sở Nhân đứng lên cười nhìn hắn, nàng cảm thấy Tôn Trung Nghĩa là người ngay thẳng. Điển hình là một người đọc sách, dạy lễ nghi, không sai lệch chút nào.
“Phu nhân có nói, hạ quan có thể tỉnh là nhờ Cần Vương phi, hạ quan đa tạ đại ân của Cần Vương phi.” Hắn lại lần nữa cúi người chào, thân thể dường như cúi thành chín mươi độ.
“Đừng hành lễ nữa, máu đảo ngược, ngươi sẽ lại ngất đi.” Nhạc Sở Nhân cười khẽ, cái người này thật sự thẳng thắn.
Tôn Trung Nghĩa đứng dậy, đi vào đình, chắp tay với Diêm Cận, sau đó nói: “Diêm Tướng quân ở biên quan xa xôi, vì chuyện ở Lân Châu không quản đường xá xa xôi chạy tới, thật sự may mắn.” Đại danh của Diêm Cận không ai không biết, không người nào không hiểu sự lợi hại của Diêm Tướng quân, có hắn ở đây chuyện ở Lân Châu tin tưởng rất nhanh đã có thể giải quyết.
“Phụng mệnh mà đến, vô công không đáng nhắc. Chuyện trước mắt mau chóng giải quyết, trễ nãi càng lâu càng thêm phiền phức.” Sắc mặt Diêm Cận lạnh nhạt, nói chuyện đâu ra đấy, hễ nghe hắn nói đều tỉnh ngộ như là một phản xạ có điều kiện.
“Diêm Tướng quân nói rất phải, nghe nói Cần Vương cũng ở Lân Châu, không biết cần hạ quan phối hợp như thế nào?” Bộ mặt Tôn Trung Nghĩa nghiêm túc, trên đầu quấn vài vòng băng gạc, kết hợp với vẻ mặt của hắn cùng với râu ria trên cằm trông có vẻ cực kỳ buồn cười.
“Tôn Thái Thú dưỡng thương là được rồi, ra ngoài lâu như vậy ngươi không thấy choáng váng đầu sao.” Nhạc Sở Nhân buồn cười, mặt mày cười chúm chím nhìn hắn, người này khôi hài hơn rất nhiều những quan viên thượng triều kia.
“Cần Vương phi nói vậy ta mới để ý quả thật còn hơi choáng.” Có thể hắn rất tập trung nghe Diêm Cận nói, khi Nhạc Sở Nhân hỏi mới phát hiện còn hơi choáng. Ngay sau đó trước mắt mờ đi, Nhạc Sở Nhân phản ứng thần tốc lui ra sau một bước, bên kia Diêm Cận cũng nhanh chóng đưa tay đỡ Tôn Trung Nghĩa đang ngã xuống phía Nhạc Sở Nhân.
“Mặc dù hơi không phúc hậu, nhưng dáng vẻ té xỉu của vị này quá buồn cười.” Không nhịn được, Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng.
Diêm Cận đang đỡ Tôn Trung Nghĩa, nghe Nhạc Sở Nhân nói cũng bất giác mỉm cười: “Ta đưa hắn về.”
Gật đầu một cái, sau đó nhìn Diêm Cận cùng Tôn Trung Nghĩa biến mất ở trước mặt.
Trong đình chỉ còn lại nàng cùng một người vừa xuất hiện, chính là Thích Phong.
“Hắn ngất rồi, Vương phi, có còn muốn tiếp tục tra hỏi?” Vẻ mặt Thích Phong hơi mệt mỏi, cả ngày hôm qua hắn chưa được ngủ chút nào, một mực theo dõi Trần lão đại. Chờ Trần lão đại cùng tên còn lại gặp mặt, dường như hắn cũng không dám phân tâm.
“Ngất đi cũng không sao, biết hắn là ai thì tốt rồi. Dù sao sớm muộn gì đều phải giải quyết hắn, có một lý do là được.” Nhạc Sở Nhân không lo lắng chút nào, theo lời người kia nói là Tam vương Phong Duyên Chỉ, người trong phủ của hắn, Nhị quản gia, đã bị Thích Phong bắt được.
Thích Phong gật đầu một cái, Nhạc Sở Nhân quyết định như vậy chắc đã có kế hoạch tiếp theo.
Trời chiều tà, Diêm Cận trở về, dáng người cao lớn, hơi thở lạnh nhạt, dường như ánh sáng mặt trời chiếu lên người hắn cũng không xua đi được sự lạnh lùng kia.
Nhạc Sở Nhân hơi híp mắt nhìn hắn đến gần, nàng cảm thấy Diêm Cận không phải là một người lạnh lùng. Nhưng mà, lúc này khắp người hắn lại lạnh nhạt, chỉ có thể nói ngày dài tháng rộng, hắn đã có thói quen ngụy trang cho mình sự lạnh lùng vô cảm.
“Nói tiếp chuyện vừa rồi của chúng ta, ngươi cảm thấy lén dùng đồ tốt uy hiếp hắn có được không?” Vừa nãy hai người bọn họ đang thảo luận về vấn đề này, đây là Nhạc Sở Nhân đề nghị. Phong Duyên Thương cũng có ý này, mặc kệ Tam vương Phong Duyên Chỉ có tạo phản hay không, Phong Duyên Thiệu cùng Phong Duyên Thương cũng chuẩn bị bắt hắn. Nhưng không thể giết hắn, cho nên trực tiếp hạ dược hắn là xong.
“Đã xác định hắn không phải là người đứng sau những sự kiện gây chuyện đánh đập ở mấy quận Lân Châu?” Theo như Nhạc Sở Nhân nói, kẻ đứng sau là một người khác, Tam vương Phong Duyên Chỉ chỉ muốn đục nước béo cò, hắn chỉ đứng sau những màn gây sự ở quận Thanh Mạc.
“Xác định. Vốn là Tiểu Thương tử không cho là hắn làm, hắn có tác phong không tốt lại yêu thích mỹ thiếu nam, ý của Ngũ Ca ý là nhân tiện thu thập hắn. Danh dự của Hoàng gia đều bị người như hắn hủy hoại.” Đôi mắt Nhạc Sở Nhân lóe sáng nhìn hắn, càng nói càng lộ vẻ chân thành.
“Nếu thật như thế, vậy theo lời ngươi.” Diêm Cận khẽ gật đầu, mày kiếm mắt sáng, thật đúng là một người tuấn tú tuyệt vời.
Chuyện này rất nhanh đã quyết định, một đêm đi qua, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận lên đường trước, Thích Phong mang theo quân binh của Diêm Cận đi theo bốn hướng của Lân Châu, cùng Trương thư sinh hợp lại.
Trương thư sinh mang người của Cái bang trà trộn bên trong thành, mặc dù ngắn ngủn một ngày hai đêm, nhưng lại sắp xếp ổn thỏa bốn, năm cái cứ điểm. Đây đều là căn cứ của những tên khất cái nên sẽ có ít người đi tới, có Thích Phong dẫn đường lại còn được đám người Trương thư sinh tạo ra cho một con đường nhỏ vào thành nên binh lính của Diêm Cận đều vào được bên trong thành mà không đưa tới chú ý của quân binh.
Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận cưỡi ngựa chạy tới Lân Châu, ngựa lấy từ nha môn quận Thanh Mạc, không được xem là ngựa tốt nhưng đỡ vất vả hơn đi bộ nhiều. Hơi rung xóc nhưng vẫn chịu đựng được.
Đường đi rộng rãi, Diêm Cận đi trước, Nhạc Sở Nhân đi theo sau. Nơi con ngựa đi qua, Nhạc Sở Nhân nghiêng thân tránh bụi từ phía trước bay tới nhưng không được.
Không biết rõ hướng gió, Nhạc Sở Nhân chỉ biết cưỡi ngựa mà đi, bụi bậm bay tới trước mặt, bất đắc dĩ, nàng liền ghìm chặt ngựa cương: “Diêm Cận, dừng lại.”
Bị kêu tên, Diêm Cận kéo dây cương dừng lại, quay đầu ngựa nhìn Nhạc Sở Nhân, vẻ mặt không hiểu.
“Ngươi không cần đi nhanh như vậy, ta đi sau ngươi ăn bụi no luôn rồi.” Giật dây cương, con ngựa đi tới, nàng ngồi trên ngựa lầm bầm, bộ dáng bất mãn thoạt nhìn rất đáng yêu.
Con ngươi Diêm Cận khẽ động, sau đó xẹt qua ý cười: “Ngươi đi trước đi.”
Nhạc Sở Nhân nhíu mày lắc đầu một cái: “Đi ngang hàng nhau, như vậy không ai phải ăn bụi rồi.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Tôn Trung Nghĩa tỉnh lại, biết Cần Vương phi cùng Nguyên soái đều ở đây, điều này thật sự làm hắn sợ.
Trên đầu còn bọc băng gạc hắn lập tức ra khỏi phòng, Tôn phu nhân cũng không ngăn lại được.
Khi đó, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận ở trong đình sau hậu viện đang bàn bạc kế hoạch hành động cho bước kế tiếp, bởi vì Thích Phong đưa Trần lão đại và một người khác về.
Tôn Trung Nghĩa xuất hiện, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, nghiêng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Tôn Trung Nghĩa, trên đầu còn quấn băng gạc bước những bước đi tập tễnh, trong nháy mắt hai người trố mắt nhìn.
“Hạ quan ra mắt Diêm Tướng quân, ra mắt Cần Vương phi.” Tôn Trung Nghĩa đứng ngoài đình cúi thấp người chào, bởi vì hôn mê nên mấy ngày chưa ăn uống, thân mình hơi lảo đảo.
“Tôn Thái Thú không cần đa lễ. Thân thể ngươi còn chưa khỏe, phải nghỉ ngơi nhiều mới đúng.” Nhạc Sở Nhân đứng lên cười nhìn hắn, nàng cảm thấy Tôn Trung Nghĩa là người ngay thẳng. Điển hình là một người đọc sách, dạy lễ nghi, không sai lệch chút nào.
“Phu nhân có nói, hạ quan có thể tỉnh là nhờ Cần Vương phi, hạ quan đa tạ đại ân của Cần Vương phi.” Hắn lại lần nữa cúi người chào, thân thể dường như cúi thành chín mươi độ.
“Đừng hành lễ nữa, máu đảo ngược, ngươi sẽ lại ngất đi.” Nhạc Sở Nhân cười khẽ, cái người này thật sự thẳng thắn.
Tôn Trung Nghĩa đứng dậy, đi vào đình, chắp tay với Diêm Cận, sau đó nói: “Diêm Tướng quân ở biên quan xa xôi, vì chuyện ở Lân Châu không quản đường xá xa xôi chạy tới, thật sự may mắn.” Đại danh của Diêm Cận không ai không biết, không người nào không hiểu sự lợi hại của Diêm Tướng quân, có hắn ở đây chuyện ở Lân Châu tin tưởng rất nhanh đã có thể giải quyết.
“Phụng mệnh mà đến, vô công không đáng nhắc. Chuyện trước mắt mau chóng giải quyết, trễ nãi càng lâu càng thêm phiền phức.” Sắc mặt Diêm Cận lạnh nhạt, nói chuyện đâu ra đấy, hễ nghe hắn nói đều tỉnh ngộ như là một phản xạ có điều kiện.
“Diêm Tướng quân nói rất phải, nghe nói Cần Vương cũng ở Lân Châu, không biết cần hạ quan phối hợp như thế nào?” Bộ mặt Tôn Trung Nghĩa nghiêm túc, trên đầu quấn vài vòng băng gạc, kết hợp với vẻ mặt của hắn cùng với râu ria trên cằm trông có vẻ cực kỳ buồn cười.
“Tôn Thái Thú dưỡng thương là được rồi, ra ngoài lâu như vậy ngươi không thấy choáng váng đầu sao.” Nhạc Sở Nhân buồn cười, mặt mày cười chúm chím nhìn hắn, người này khôi hài hơn rất nhiều những quan viên thượng triều kia.
“Cần Vương phi nói vậy ta mới để ý quả thật còn hơi choáng.” Có thể hắn rất tập trung nghe Diêm Cận nói, khi Nhạc Sở Nhân hỏi mới phát hiện còn hơi choáng. Ngay sau đó trước mắt mờ đi, Nhạc Sở Nhân phản ứng thần tốc lui ra sau một bước, bên kia Diêm Cận cũng nhanh chóng đưa tay đỡ Tôn Trung Nghĩa đang ngã xuống phía Nhạc Sở Nhân.
“Mặc dù hơi không phúc hậu, nhưng dáng vẻ té xỉu của vị này quá buồn cười.” Không nhịn được, Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng.
Diêm Cận đang đỡ Tôn Trung Nghĩa, nghe Nhạc Sở Nhân nói cũng bất giác mỉm cười: “Ta đưa hắn về.”
Gật đầu một cái, sau đó nhìn Diêm Cận cùng Tôn Trung Nghĩa biến mất ở trước mặt.
Trong đình chỉ còn lại nàng cùng một người vừa xuất hiện, chính là Thích Phong.
“Hắn ngất rồi, Vương phi, có còn muốn tiếp tục tra hỏi?” Vẻ mặt Thích Phong hơi mệt mỏi, cả ngày hôm qua hắn chưa được ngủ chút nào, một mực theo dõi Trần lão đại. Chờ Trần lão đại cùng tên còn lại gặp mặt, dường như hắn cũng không dám phân tâm.
“Ngất đi cũng không sao, biết hắn là ai thì tốt rồi. Dù sao sớm muộn gì đều phải giải quyết hắn, có một lý do là được.” Nhạc Sở Nhân không lo lắng chút nào, theo lời người kia nói là Tam vương Phong Duyên Chỉ, người trong phủ của hắn, Nhị quản gia, đã bị Thích Phong bắt được.
Thích Phong gật đầu một cái, Nhạc Sở Nhân quyết định như vậy chắc đã có kế hoạch tiếp theo.
Trời chiều tà, Diêm Cận trở về, dáng người cao lớn, hơi thở lạnh nhạt, dường như ánh sáng mặt trời chiếu lên người hắn cũng không xua đi được sự lạnh lùng kia.
Nhạc Sở Nhân hơi híp mắt nhìn hắn đến gần, nàng cảm thấy Diêm Cận không phải là một người lạnh lùng. Nhưng mà, lúc này khắp người hắn lại lạnh nhạt, chỉ có thể nói ngày dài tháng rộng, hắn đã có thói quen ngụy trang cho mình sự lạnh lùng vô cảm.
“Nói tiếp chuyện vừa rồi của chúng ta, ngươi cảm thấy lén dùng đồ tốt uy hiếp hắn có được không?” Vừa nãy hai người bọn họ đang thảo luận về vấn đề này, đây là Nhạc Sở Nhân đề nghị. Phong Duyên Thương cũng có ý này, mặc kệ Tam vương Phong Duyên Chỉ có tạo phản hay không, Phong Duyên Thiệu cùng Phong Duyên Thương cũng chuẩn bị bắt hắn. Nhưng không thể giết hắn, cho nên trực tiếp hạ dược hắn là xong.
“Đã xác định hắn không phải là người đứng sau những sự kiện gây chuyện đánh đập ở mấy quận Lân Châu?” Theo như Nhạc Sở Nhân nói, kẻ đứng sau là một người khác, Tam vương Phong Duyên Chỉ chỉ muốn đục nước béo cò, hắn chỉ đứng sau những màn gây sự ở quận Thanh Mạc.
“Xác định. Vốn là Tiểu Thương tử không cho là hắn làm, hắn có tác phong không tốt lại yêu thích mỹ thiếu nam, ý của Ngũ Ca ý là nhân tiện thu thập hắn. Danh dự của Hoàng gia đều bị người như hắn hủy hoại.” Đôi mắt Nhạc Sở Nhân lóe sáng nhìn hắn, càng nói càng lộ vẻ chân thành.
“Nếu thật như thế, vậy theo lời ngươi.” Diêm Cận khẽ gật đầu, mày kiếm mắt sáng, thật đúng là một người tuấn tú tuyệt vời.
Chuyện này rất nhanh đã quyết định, một đêm đi qua, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận lên đường trước, Thích Phong mang theo quân binh của Diêm Cận đi theo bốn hướng của Lân Châu, cùng Trương thư sinh hợp lại.
Trương thư sinh mang người của Cái bang trà trộn bên trong thành, mặc dù ngắn ngủn một ngày hai đêm, nhưng lại sắp xếp ổn thỏa bốn, năm cái cứ điểm. Đây đều là căn cứ của những tên khất cái nên sẽ có ít người đi tới, có Thích Phong dẫn đường lại còn được đám người Trương thư sinh tạo ra cho một con đường nhỏ vào thành nên binh lính của Diêm Cận đều vào được bên trong thành mà không đưa tới chú ý của quân binh.
Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận cưỡi ngựa chạy tới Lân Châu, ngựa lấy từ nha môn quận Thanh Mạc, không được xem là ngựa tốt nhưng đỡ vất vả hơn đi bộ nhiều. Hơi rung xóc nhưng vẫn chịu đựng được.
Đường đi rộng rãi, Diêm Cận đi trước, Nhạc Sở Nhân đi theo sau. Nơi con ngựa đi qua, Nhạc Sở Nhân nghiêng thân tránh bụi từ phía trước bay tới nhưng không được.
Không biết rõ hướng gió, Nhạc Sở Nhân chỉ biết cưỡi ngựa mà đi, bụi bậm bay tới trước mặt, bất đắc dĩ, nàng liền ghìm chặt ngựa cương: “Diêm Cận, dừng lại.”
Bị kêu tên, Diêm Cận kéo dây cương dừng lại, quay đầu ngựa nhìn Nhạc Sở Nhân, vẻ mặt không hiểu.
“Ngươi không cần đi nhanh như vậy, ta đi sau ngươi ăn bụi no luôn rồi.” Giật dây cương, con ngựa đi tới, nàng ngồi trên ngựa lầm bầm, bộ dáng bất mãn thoạt nhìn rất đáng yêu.
Con ngươi Diêm Cận khẽ động, sau đó xẹt qua ý cười: “Ngươi đi trước đi.”
Nhạc Sở Nhân nhíu mày lắc đầu một cái: “Đi ngang hàng nhau, như vậy không ai phải ăn bụi rồi.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook