• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi (2 Viewers)

  • chap-110

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 109: Chương 96.2








“Có người tới.” Diêm Cận lên tiếng, thân thể Nhạc Sở Nhân co về phía sau, nàng mặc một thân áo quần màu xanh lá cây, thấp thoáng ở tán cây sẽ không dễ bị phát hiện ra.





Quả nhiên một nam nhân trung niên đi vào, mấy bé trai trong sân cũng im lặng, quy củ đứng thành một hàng.





“Khinh Vũ Thiếu Gia, Vương Gia muốn ngươi trở về. Hôm nay có khách nhân đến, Khinh Vũ Thiếu Gia phải thay quần áo.” Nam tử trung niên điểm tên một đứa bé, bé trai lớn nhất bước ra khỏi hàng nhẹ gật đầu, sau đó xoay người đi vào một gian phòng, có thể là chuẩn bị thay quần áo.





“Có khách? Chúng ta đi xem một chút?” Nghiêng đầu nhìn Diêm Cận đang ở sau lưng, Nhạc Sở Nhân nhẹ giọng nói.





Nhìn nàng, Diêm Cận gật đầu một cái, kể từ lúc vào Lân Châu, hắn không nói một câu cự tuyệt.





Đứa bé được gọi là Khinh Vũ đổi một bộ quần áo ra ngoài, trường bào màu đỏ tung bay theo mỗi bước chân của hắn. Xương quai xanh lộ ra bên ngoài, mặc dù bộ ngực bằng phẳng, nhưng có một laoij phong tình khác.





Nhạc Sở Nhân khẽ nhăn mày, nàng cảm thấy những đứa bé trai này có thể đã trải qua huấn luyện, nếu không khi giơ tay nhấc chân phong thái quyến rũ từ đâu mà có?





Khinh Vũ theo nam tử trung niên kia theo hành lang đi tiền viện, Diêm Cận mang theo Nhạc Sở Nhân đi theo phía sau, động tác của hắn rất nhanh, người đến người đi dường như cũng không thấy hắn.





Nam tử trung niên mang theo Khinh Vũ đi vào thủy tạ (ngôi nhà nhỏ được xây dựng ở trên hồ), Diêm Cận chọn một gốc cây to lớn nhảy lên, thu xếp cho Nhạc Sở Nhân xong, hắn tùy tiện đứng bên người nàng, giống như một con dơi, muốn hắn đổi chiều cũng không thành vấn đề.





Đứng trên cành cây, Nhạc Sở Nhân đẩy nhánh cây trước mắt ra nhìn về phía thủy tạ, không nhìn không sao, vừa nhìn nàng nhăn mày lại bởi vì người bên trong thủy tạ nàng rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc, chính là Phong Duyên Thương.





Đối diện với hắn là Phong Duyên Chỉ, dường như bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ.





Phong Duyên Thương mặc một bộ trường bào màu xanh, mặt nạ bảo hộ bên ngoài cùng màu trường sam, tính chất như nước. Mái tóc đen dài được buộc ở đỉnh đầu, lộ ra gương mặt tuấn mỹ hoàn chỉnh. Tùy ý ngồi ở đó, phong nhã vô cùng, dễ dàng hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người.





Diêm Cận cũng thấy rõ người bên trong thủy tạ, theo bản năng liếc mắt nhìn Nhạc Sở Nhân, thấy nàng cau mày, không khỏi nhỏ giọng nói: “Chắc chắn Cần Vương có mục đích, nếu không sẽ không gặp mặt Tam vương.”





Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái: “Ta biết. Chỉ là đang suy nghĩ, nếu hắn có kế hoạch khác, vậy chúng ta phá hoại tên Phong Duyên Chỉ bại hoại này có làm hư kế hoạch của hắn hay không.” Cái người cổ nhân Phong Duyên Thương này là cái dạng gì nàng đương nhiên hiểu rõ, hắn ngạo mạn thanh cao lại tìm đến Phong Duyên Chỉ, nhất định có mục đích.





Con ngươi Diêm Cận khẽ nhúc nhích, sau đó nói: “Chỉ cần không chết, hắn vẫn là Tam vương.”





Nhạc Sở Nhân nhíu mày nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt lóe sáng: “Vậy thì nghe lời ngươi, kế hoạch vẫn không thay đổi.”





Bờ môi Diêm Cận khẽ nhếch, nhìn nàng bày tỏ đồng ý.





Trong thủy tạ, bé trai Khinh Vũ ngồi ở giữa hai người rót rượu, thật sự là một bộ dáng quyến rũ, còn quyến rũ hơn cô gái cùng trang lứa.





Diêm Cận tỏ ra coi thường bé trai tên Khinh Vũ, thật ra với khoảng cách xa như vậy, hắn loáng





Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom