Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-111
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 110: Chương 97
Màn đêm buông xuống, diện tích tòa nhà rộng rãi đèn đước sáng rực, thỉnh thoảng có hạ nhân lui tới, tuy đêm đã khuya, nhưng vẫn không thanh nhàn.
Ăn xong một bữa cơm ở phòng bếp, hai người Nhạc Sở Nhân và Diêm Cận luôn chờ đợi thời cơ, nhưng Phong Duyên Chỉ rất hăng hái, luôn cùng Khinh Vũ uống rượu mua vui ở bên ngoài. Nha hoàn người hầu trong phủ vây quanh bốn phía, người đến kẻ đi khiến cho hai người bọn họ không thể xuống tay.
Dùng xong bữa tối, Phong Duyên Chỉ đi vào phòng ngủ, đương nhiên, bé trai tên Khinh Vũ cũng theo, ngọn đèn dầu trong phòng yếu ớt, không ngừng truyền ra âm thanh cười đùa của hai người, dường như rất vui vẻ.
Diêm Cận ôm Nhạc Sở Nhân từ đất bằng phẳng nhảy lên cây, lại từ trên cây nhảy đến nóc phòng, phòng ốc xiêu vẹo, đi ở nóc phòng, mảnh ngói trơn bóng, Nhạc Sở Nhân dùng sức siết chặt tay của Diêm Cận trong lòng hoang mang.
“Thả lỏng, sẽ không té xuống.” Diêm Cận đi phía trước tất nhiên cảm nhận được Nhạc Sở Nhân lo lắng, cầm tay của nàng nhỏ giọng an ủi, ở nơi cao xem mọi hoạt động của bọn họ cảm giác rất an toàn.
“Động tĩnh của ta quá lớn, ta lo sẽ kinh động người phía dưới.” Nhạc Sở Nhân nhìn phía dưới chân không dám phân tâm, mỗi một bước cố gắng nhẹ nhàng.
“Sẽ không, lúc này bọn họ không chú ý trên nóc phòng.” Diêm Cận nhỏ giọng trả lời, âm thanh không lớn, nhưng nàng lại nghe được từng chữ rõ ràng.
Khẽ nhíu mày, Nhạc Sở Nhân định hỏi lực chú ý của bọn họ đặt tại nơi nào, nhưng Diêm Cận đã dừng lại, nàng cũng dừng bước.
Ngồi xổm xuống, Diêm Cận lấy mảnh ngói phía dưới ra. Mảnh ngói một tầng nối một tầng, rất bền chắc. Nhưng cũng may Diêm Cận biết vị trí mảnh ngói ở giữa, đẩy ra mấy miếng lại rút đi mấy miếng, ánh sáng của đèn đuốc lộ ra ngoài, Nhạc Sở Nhân cũng nhìn thấy tình huống trong phòng.
Không hỗ Diêm Cận nói lực chú ý của bọn họ không đặt trên nóc phòng, bởi vì hai người này đang **. (vì tác giả để vậy nên tớ cũng để thế nhé , mọi người thỏa sức tưởng tượng ạ)
May Nhạc Sở Nhân là ‘ người ngoại lai ’ nhưng cũng kinh ngạc hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng sụt sịt một tiếng, có nhiều hứng thú không nháy mắt nhìn.
Áo của bé trai Khinh Vũ nửa mở, màu da trắng nõn, bởi vì đèn đuốc chiếu rọi dương như ửng sáng. Hắn tựa trên người Phong Duyên Chỉ, hơi ngượng ngùng nhưng tràn đầy vẻ quyến rủ. Tay của Phong Duyên Chỉ đặt ở sau lưng hắn, bả vai chỗ cánh tay dao động, bộ dáng hết sức hưởng thụ.
Diêm Cận đứng bên người nàng nhưng không thấy tình huống trong phòng, bởi vì cả đầu của Nhạc Sở Nhân chiếm đóng cả chỗ kia rồi, hắn chỉ có thể nghe được âm thanh, cái gì cũng không nhìn thấy.
Quan sát hồi lâu, Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, nhẹ giọng than thở một câu: “Thật ghê tởm.”
Diêm Cận không biết nói gì, ghê tởm còn nhìn lâu như vậy?
Nhạc Sở Nhân cúi đầu, ở bên hông tìm kiếm cái gì đó, Diêm Cận khẽ nghiêng người, rốt cuộc nhìn thấy tình cảnh trong phòng, ngay lập tức đôi con ngươi gặp chuyện chẳng hề xao động kia xẹt qua chút khinh bỉ, thật sự rất chán ghét.
Từ bên hông tìm kiếm bảo bối dùng cho lần này, một viên thuốc hình dạng đồ vật có màu trắng lớn như quả cây phỉ, nhẹ nhàng bóp một cái, sau đó ngẩng đầu lần nữa nhìn trong phòng.
Không ngờ, lúc nàng ngẩng đầu nhìn chợt Diêm Cận nâng tay che ánh mắt của nàng,đang ở nàng ngẩng đầu nhìn qua trong nháy mắt, Diêm Cận chợt nâng lên một cái tay che ở ánh mắt của nàng, che chắn cực kỳ chặt chẽ không một khe hở.
Nhạc Sở Nhân sững sờ, ngay sau đó hất tay Diêm Cận xuống: “Thế nào? Để ta xem.” Hắn đưa tay ngăn cản nàng đồng thời nàng nghe được âm thanh nhẫn nhịn từ dưới truyền lên, có thể thấy được bên dưới đang muôn đi vào vấn đề chính.
“Không được.” Giọng Diêm Cận hơi nghiêm nghị, tuyệt đối không được.
Hắn nói ‘không được’ không có tác dụng, Nhạc Sở Nhân đã lấy tay của hắn xuống, nghiêng người muốn nhìn.
Động tác của Diêm Cận mau hơn, dùng một cái tay khác lần nữa che kín mắt của, thuận thế kéo nàng trở lại. Hắn dùng sức bóp chặt tay nàng khiến nàng dường như không cử động được.
“Được được được, ta không nhìn ^^d!d!l!q!d. Ngươi nghĩ biện pháo khiến Phong Duyên Chỉ hít bột thuốc này đi, ta không nhìn.” Tránh thoát không được, Nhạc Sở Nhân dứt khoát thỏa hiệp, mắt bị che, nàng giơ viên thuốc trong tay lên, đây chính là hàng tốt muốn tặng cho Phong Duyên Chỉ.
Diêm Cận nhận lấy, ngay lập tức buông nàng ra, sau đó cả thân thể ngăn trước cái lỗ trên nóc nhà, Nhạc Sở Nhân muốn nhìn cũng không được.
Không biết hắn làm thế nào, lúc nào cũng rất nhanh, ước chừng hai ba phút, hắn bắt đầu lấp mảnh ngói đó lại.
Nhạc Sở Nhân ngồi đó nhìn động tác của hắn, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, quả thật nàng không biết, vị Nguyên soái đại nhân này còn có một mặt như vậy.
“Chuẩn bị xong?” Mở miệng, hắn cũng lấp xong mảnh ngói cuối cùng.
“Ừ, đi thôi.” Xoay người lại, Diêm Cận ôm nàng lại, ngay sau đó hai người biến mất ở nóc phòng.
Đêm tối hành động dễ dàng, Diêm Cận mang Nhạc Sở Nhân nhanh chóng bay xuyên qua phủ đệ, lại bay qua tường rao thật cao, cuối cùng rời khỏi phủ đệ này.
Rơi xuống đường, con phố dài im ắng đen như mực, chỉ nghe tiếng hít thở của đối phương.
Buông hông của nàng, Diêm Cận đổi thành lôi kéo cổ tay của nàng, sau đó biến mất ở trong đêm tối.
Băng qua góc đường, bước chân nhanh chóng tiến tới đột nhiên dừng lại, Nhạc Sở Nhân không thắng lại được, ôm lấy cánh tay của Diêm Cận, đồng thời nghiêng đầu nhìn bóng tối đen nhánh, trong đêm tối, mười mấy thước phía trước mơ hồ có mấy người đang đứng.
Nắm cánh tay Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân lui về sau một bước, quá tối, căn bản nàng không thấy người phía trước là ai.
Đêm tối yên tĩnh không có một chút âm thanh, bên cạnh Diêm Cận cũng không nhúc nhích, dường như ngùng hô hấp, làm cho người ta không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Bỗng dưng, đối diện vang lên một giọng nói du dương dễ nghe: “Vốn tưởng rằng các ngươi sẽ rất nhanh, Bổn vương đã ở nơi này đợi một giờ.”
Nghe được âm thanh kia, Nhạc Sở Nhân thở phào nhẹ nhõm, buông cánh tay Diêm Cận ra, nàng nhìn bóng tối đen như mực phía trước cất giong nói: “Ngươi giả quỷ gì vậy? Nói một câu không được sao? Làm ta giật mình.” Dứt lời, nàng cất bước đi tới, đồng thời Diêm Cận cũng buông lỏng cổ tay của nàng.
Tuy không thấy rõ, nhưng hoàn toàn yên tâm đi tới, quả nhiên, đi đến nơi đó, Phong Duyên Thương cũng xuất hiện trước mặt nàng, nắm tay của nàng, tựa như đang cười: “Hù dọa ngươi?”
“Hơn nửa đêm có người chặn đường, ngươi hãy thử xem có giật mình hay không.” Giơ tay đánh hắn hạ, không có chút lực nào, hoàn toàn làm nũng.
Phong Duyên Thương cười nhẹ, trong đêm tối không thấy rõ mặt của hắn, nhưng cũng có thể tưởng tượng bộ dáng đang cười của hắn.
“Diêm Tướng quân, làm phiền ngươi một đường bảo vệ Vương phi của Bổn vương, sắc trời đã tối, ngay mai chúng ta lại thương nghị chuyện Lân Châu được không?” Cách đêm tối, Phong Duyên Thương đối thoại với Diêm Cận, hình như, bọn họ có thể nhìn thấy đối phương trong đêm tối như vậy.
“Thân binh của ta đều ở trong thành, vốn là tối nay ta phải cùng bọn họ tập hợp. Đưa Cần Vương phi đến bên Cần Vương, như vậy ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, ngày mai chúng ta lại gặp mặt.” Diêm Cận đáp lời lưu loát, dứt lời không chờ Phong Duyên Thương nói, chỉ nghe tiếng bước chân xa dần, sau đó biến mất.
“Hắn đi rồi.” Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, cùng Phong Duyên Thương mười ngón tay nắm chặt, cảm thụ nhiệt độ của hắn, dường như lúc này mới phát hiện, nhiệt độ của Diêm Cận thấp hơn hắn nhiều.
“Chúng ta cũng đi thôi, có phải đói bụng rồi?” Hắn cúi đầu nhìn nàng, khoảng cách quá gần khiến cho hô hấp của hắn cũng phun trên mặt nàng.
Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái: “Ừ, rất đói bụng, chỉ là vừa nhìn thấy thứ ghê tởm, ăn không vô.” Không khỏi nghĩ đến Diêm Cận ngăn cản không cho nàng xem, nếu không nàng thật sự sẽ ói.
“Nhìn thấy cái gì?” Lôi kéo nàng đi về, Phong Duyên Thương hình như thật có hứng thú .
“Tam vương đang cùng nam sủng của hắn ** (lại là dấu *, mọi người biết là gì rồi nhỉ) chứ sao. Không nói cái này nữa, buổi chiều ngươi chạy đến nơi đó làm gì?” Nghiêng người dựa vào hắn, âm thanh của Nhạc Sở Nhân rất thấp, giống như lời nói nhỏ nhẹ nỉ non.
“Đương nhiên là nói cho hắn biết thu tay đúng lúc sẽ không bị thương, nhưng mà hắn cũng không cảm kích.” Cho nên, hắn không ngăn cản Nhạc Sở Nhân, hơn nữa còn ở nơi này đợi nàng trở lại.
“Ngươi làm người tốt rồi hả? Thời điểm ta cùng Diêm Cận nhìn thấy ngươi cũng sửng sốt, cho là ngươi lại thay đổi kế hoạch đấy.” Bĩu môi, Nhạc Sở Nhân dựa hẳn vào hắn, bước đi cũng lười biếng.
"Không phải làm người tốt, cũng không phải là thay đổi kế hoạch, cho hắn cơ hội cuối cùng, để hắn lựa chọn, có kết quả gì thì đó là ông trời định đoạt rồi.” Giong nói của Phong Duyên Thương nhẹ nhàng, Nhạc Sở Nhân nghe được chê cười không dứt.
“Ông trời mà ngươi nói, chính là ta.” Suy nghĩ một chút, ông trời là nàng hại người rất nặng, nhưng mà nàng hại người cũng cứu người, công tội bù trừ, hai tay của nàng vẫn rất sạch sẽ.
“Bụng Lão Thiên đang gọi, nhưng mà không phải là không ăn cơm?” Phong Duyên Thương cười khẽ, nàng khoác lác vô sỉ luôn làm cho hắn cười thật lâu.
“Lỗ tai của ngươi cũng rất linh, bụng của ta gọi ta không nghe thấy, các ngươi lại có thể nghe được.” Có lẽ là nàng vô cùng hưng phấn, sự chú ý không có trên bụng.
“Các ngươi? Còn có ai?” Phong Duyên Thương rất biết bắt trọng điểm.
“Diêm Cận, còn có thể là ai? Người quen biết ta rất ít, ta còn biết người nào?” Nhạc Sở Nhân lắc đầu, nàng quen biết thật sự không nhiều lắm, đương nhiên, có phần lớn người nàng cũng không có cố ý nhớ, nhìn thấy liền quên.
“Các ngươi gặp nhau ở quận Thanh Mạc?” Hôm qua hắn mới biết Diêm Cận dẫn người đến quân Thanh Mạc, hơn nữa người đưa tin nói hai người Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận gặp nhau ở của nha môn.
“Đúng vậy, ta cùng Lý Trường đi vào trong thành, trên đường xuống núi gặp được bọn lưu manh phá ngục giam đang trên đường trở về thôn. Bọn họ nhiều người, ta định dùng thuốc mê quật ngã bọn họ, kết quả là lúc ta vẩy thuốc một thanh búa bay tới, nếu không phải là Diêm Cận, chắc chắn đầu của ta bổ làm hai rồi.” Lẩm bẩm, nàng rất cảm tạ Diêm Cận .
“Như vậy thì ta muốn đa tạ hắn.” Phong Duyên Thương gật đầu một cái, trong đêm tối giọng điệu của hắn cũng rất có thành ý.
“Đương nhiên, ngươi là phu quân của ta, hiển nhiên ngươi phải đi tạ ơn.” Ôm lấy cánh tay, nàng lười biếng tựa toàn thân vào người hắn.
Phong Duyên Thương ôm nàng vào lòng, nghe nói thế hắn cười tươi hơn, hắn thích nghe những lời như thế.
Nơi ở chính là một tiểu viện bình thường, có rất nhiều hộ vệ canh gác nơi đây nhưng rất yên tĩnh, nếu không tự mình nhìn thấy rất khó nghĩ tới trong sân có nhiều người như vậy.
Rửa mặt, ăn uống xong sau đó ngã xuống giường, không lâu lắm lập tức ngủ, Phong Duyên Thương dời cả người nàng từ ngoài giường vào trong nàng cũng không biết, có thể thấy nàng ngủ rất sâu.
Hôm sau, đợi Nhạc Sở Nhân tỉnh lại người bên cạnh đã rời giường từ sớm, trong phòng yên tĩnh chỉ có một mình nàng, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào, ấm áp.
Đứng dậy thay quần áo rửa mặt rồi đẩy cửa sổ ra, trong tiểu viện, bóng dáng của hai người tiến vào tầm mắt. Dưới tàng cây, Phong Duyên Thương cùng Diêm Cận ngồi đối diện nhau, ngoại hình bất đồng phong cách bất đồng, nhưng mà cực kỳ đẹp mắt. Nhất là khi vừa tỉnh giấc được nhìn thấy hai người đẹp như trích tiên tâm tình cũng khá hơn nhiều.
Nàng đẩy cửa sổ phát ra âm thanh to, hai người kia đồng thời quay đầu nhìn lại, Nhạc Sở Nhân lười biếng giơ tay vẫy: “Chào buổi sáng, hai vị.”
“Bây giờ đã là buổi trưa rồi, chào buổi trưa thích hợp hơn.” Mặt mày Phong Duyên Thương chứa ý cười, thần thái tuấn lãng phong nhã phiêu nhiên, ôn nhu nói, âm thanh như gió xuân khiến cho nàng hơi chớp mắt.
“Tại sao ngươi không gọi ta, nếu không phải đói bụng, ta vẫn đang ngủ.” Rời khỏi cửa sổ, sau đó đi ra từ cửa phòng đến thẳng sau lưng Phong Duyên Thương,nghiêng người vòng hai cánh tay lên cổ hắn, cả người cũng nằm lên lưng hắn.
Nghiêng đầu nhìn hắn, Phong Duyên Thương cũng quay đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau cười một tiếng, tình cảm từ trong ánh mắt lộ ra làm cho người ta không hoài nghi không được.
Con ngươi Của Diêm Cận nhìn chăm chú vào bọn họ xẹt qua vài phần phức tạp, giữa bọn họ trong sạch, nhưng vì sao lại có cử chỉ thân mật của những cặp vợ chồng bình thường? Mặc dù những nghi vấn này chỉ có thể nói ở trong lòng nhưng vẫn khiến Diêm Cận nghi hoặc.
Nghiêm Thanh mang tới một cái ghế đặt bên cạnh Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân buông hắn ra rồi đi tới ghế ngồi xuống, nhìn hai người một cái, dáng vẻ của nàng rất thoải mái: “Đang nói gì đấy? Đúng rồi, Phong Duyên Chỉ có động tĩnh rồi à?”
“Bên trong phủ đã loạn thành một đoàn, chỉ là không lộ ra ngoài. Buổi chiều, Diêm Tướng quân sẽ mang dụ lệnh của Ngũ Ca đưa hắn trở về Hoàng Thành.” Phong Duyên Thương ôn nhu nói, thần thái tự nhiên, mắt phượng như uyên, giống như hai đàm thủy.
Nhạc Sở Nhân từ từ gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn Diêm Cận: “Dẫn ta theo cho ta xem náo nhiệt?”
Con ngươi của Diêm Cận khẽ nhúc nhích, xem náo nhiệt?
Bên kia khóe môi của Phong Duyên Thương giơ lên, mục đích của Nhạc Sở Nhân là (d/d?l!q’d) gì hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu: “Đương nhiên có thể đi xem, nhưng phải khiêm tốn một chút.”
“Đương nhiên, ta sẽ rất khiêm tốn.” Nhướng cao chân mày, nàng có thể đảm bảo nàng sẽ rất khiêm tốn lại còn biết điều.
Phong Duyên Thương nhìn nàng cười nhạt khẽ lắc đầu, đây không phải là đang thừa dịp cháy nhà hôi của sao?
Diêm Cận không biết Nhạc Sở Nhân muốn làm cái gì, nhưng mà buổi chiều hắn biết rồi, tuy hắn thấy nhưng cũng làm như không thấy.
Buổi chiều, cả đám binh mã tiến vào thành Lân Châu, đoàn người khoác khôi giáp eo đeo binh khí, khí thế nghiêm nghị thật
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Màn đêm buông xuống, diện tích tòa nhà rộng rãi đèn đước sáng rực, thỉnh thoảng có hạ nhân lui tới, tuy đêm đã khuya, nhưng vẫn không thanh nhàn.
Ăn xong một bữa cơm ở phòng bếp, hai người Nhạc Sở Nhân và Diêm Cận luôn chờ đợi thời cơ, nhưng Phong Duyên Chỉ rất hăng hái, luôn cùng Khinh Vũ uống rượu mua vui ở bên ngoài. Nha hoàn người hầu trong phủ vây quanh bốn phía, người đến kẻ đi khiến cho hai người bọn họ không thể xuống tay.
Dùng xong bữa tối, Phong Duyên Chỉ đi vào phòng ngủ, đương nhiên, bé trai tên Khinh Vũ cũng theo, ngọn đèn dầu trong phòng yếu ớt, không ngừng truyền ra âm thanh cười đùa của hai người, dường như rất vui vẻ.
Diêm Cận ôm Nhạc Sở Nhân từ đất bằng phẳng nhảy lên cây, lại từ trên cây nhảy đến nóc phòng, phòng ốc xiêu vẹo, đi ở nóc phòng, mảnh ngói trơn bóng, Nhạc Sở Nhân dùng sức siết chặt tay của Diêm Cận trong lòng hoang mang.
“Thả lỏng, sẽ không té xuống.” Diêm Cận đi phía trước tất nhiên cảm nhận được Nhạc Sở Nhân lo lắng, cầm tay của nàng nhỏ giọng an ủi, ở nơi cao xem mọi hoạt động của bọn họ cảm giác rất an toàn.
“Động tĩnh của ta quá lớn, ta lo sẽ kinh động người phía dưới.” Nhạc Sở Nhân nhìn phía dưới chân không dám phân tâm, mỗi một bước cố gắng nhẹ nhàng.
“Sẽ không, lúc này bọn họ không chú ý trên nóc phòng.” Diêm Cận nhỏ giọng trả lời, âm thanh không lớn, nhưng nàng lại nghe được từng chữ rõ ràng.
Khẽ nhíu mày, Nhạc Sở Nhân định hỏi lực chú ý của bọn họ đặt tại nơi nào, nhưng Diêm Cận đã dừng lại, nàng cũng dừng bước.
Ngồi xổm xuống, Diêm Cận lấy mảnh ngói phía dưới ra. Mảnh ngói một tầng nối một tầng, rất bền chắc. Nhưng cũng may Diêm Cận biết vị trí mảnh ngói ở giữa, đẩy ra mấy miếng lại rút đi mấy miếng, ánh sáng của đèn đuốc lộ ra ngoài, Nhạc Sở Nhân cũng nhìn thấy tình huống trong phòng.
Không hỗ Diêm Cận nói lực chú ý của bọn họ không đặt trên nóc phòng, bởi vì hai người này đang **. (vì tác giả để vậy nên tớ cũng để thế nhé , mọi người thỏa sức tưởng tượng ạ)
May Nhạc Sở Nhân là ‘ người ngoại lai ’ nhưng cũng kinh ngạc hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng sụt sịt một tiếng, có nhiều hứng thú không nháy mắt nhìn.
Áo của bé trai Khinh Vũ nửa mở, màu da trắng nõn, bởi vì đèn đuốc chiếu rọi dương như ửng sáng. Hắn tựa trên người Phong Duyên Chỉ, hơi ngượng ngùng nhưng tràn đầy vẻ quyến rủ. Tay của Phong Duyên Chỉ đặt ở sau lưng hắn, bả vai chỗ cánh tay dao động, bộ dáng hết sức hưởng thụ.
Diêm Cận đứng bên người nàng nhưng không thấy tình huống trong phòng, bởi vì cả đầu của Nhạc Sở Nhân chiếm đóng cả chỗ kia rồi, hắn chỉ có thể nghe được âm thanh, cái gì cũng không nhìn thấy.
Quan sát hồi lâu, Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, nhẹ giọng than thở một câu: “Thật ghê tởm.”
Diêm Cận không biết nói gì, ghê tởm còn nhìn lâu như vậy?
Nhạc Sở Nhân cúi đầu, ở bên hông tìm kiếm cái gì đó, Diêm Cận khẽ nghiêng người, rốt cuộc nhìn thấy tình cảnh trong phòng, ngay lập tức đôi con ngươi gặp chuyện chẳng hề xao động kia xẹt qua chút khinh bỉ, thật sự rất chán ghét.
Từ bên hông tìm kiếm bảo bối dùng cho lần này, một viên thuốc hình dạng đồ vật có màu trắng lớn như quả cây phỉ, nhẹ nhàng bóp một cái, sau đó ngẩng đầu lần nữa nhìn trong phòng.
Không ngờ, lúc nàng ngẩng đầu nhìn chợt Diêm Cận nâng tay che ánh mắt của nàng,đang ở nàng ngẩng đầu nhìn qua trong nháy mắt, Diêm Cận chợt nâng lên một cái tay che ở ánh mắt của nàng, che chắn cực kỳ chặt chẽ không một khe hở.
Nhạc Sở Nhân sững sờ, ngay sau đó hất tay Diêm Cận xuống: “Thế nào? Để ta xem.” Hắn đưa tay ngăn cản nàng đồng thời nàng nghe được âm thanh nhẫn nhịn từ dưới truyền lên, có thể thấy được bên dưới đang muôn đi vào vấn đề chính.
“Không được.” Giọng Diêm Cận hơi nghiêm nghị, tuyệt đối không được.
Hắn nói ‘không được’ không có tác dụng, Nhạc Sở Nhân đã lấy tay của hắn xuống, nghiêng người muốn nhìn.
Động tác của Diêm Cận mau hơn, dùng một cái tay khác lần nữa che kín mắt của, thuận thế kéo nàng trở lại. Hắn dùng sức bóp chặt tay nàng khiến nàng dường như không cử động được.
“Được được được, ta không nhìn ^^d!d!l!q!d. Ngươi nghĩ biện pháo khiến Phong Duyên Chỉ hít bột thuốc này đi, ta không nhìn.” Tránh thoát không được, Nhạc Sở Nhân dứt khoát thỏa hiệp, mắt bị che, nàng giơ viên thuốc trong tay lên, đây chính là hàng tốt muốn tặng cho Phong Duyên Chỉ.
Diêm Cận nhận lấy, ngay lập tức buông nàng ra, sau đó cả thân thể ngăn trước cái lỗ trên nóc nhà, Nhạc Sở Nhân muốn nhìn cũng không được.
Không biết hắn làm thế nào, lúc nào cũng rất nhanh, ước chừng hai ba phút, hắn bắt đầu lấp mảnh ngói đó lại.
Nhạc Sở Nhân ngồi đó nhìn động tác của hắn, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, quả thật nàng không biết, vị Nguyên soái đại nhân này còn có một mặt như vậy.
“Chuẩn bị xong?” Mở miệng, hắn cũng lấp xong mảnh ngói cuối cùng.
“Ừ, đi thôi.” Xoay người lại, Diêm Cận ôm nàng lại, ngay sau đó hai người biến mất ở nóc phòng.
Đêm tối hành động dễ dàng, Diêm Cận mang Nhạc Sở Nhân nhanh chóng bay xuyên qua phủ đệ, lại bay qua tường rao thật cao, cuối cùng rời khỏi phủ đệ này.
Rơi xuống đường, con phố dài im ắng đen như mực, chỉ nghe tiếng hít thở của đối phương.
Buông hông của nàng, Diêm Cận đổi thành lôi kéo cổ tay của nàng, sau đó biến mất ở trong đêm tối.
Băng qua góc đường, bước chân nhanh chóng tiến tới đột nhiên dừng lại, Nhạc Sở Nhân không thắng lại được, ôm lấy cánh tay của Diêm Cận, đồng thời nghiêng đầu nhìn bóng tối đen nhánh, trong đêm tối, mười mấy thước phía trước mơ hồ có mấy người đang đứng.
Nắm cánh tay Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân lui về sau một bước, quá tối, căn bản nàng không thấy người phía trước là ai.
Đêm tối yên tĩnh không có một chút âm thanh, bên cạnh Diêm Cận cũng không nhúc nhích, dường như ngùng hô hấp, làm cho người ta không khỏi cảm thấy khẩn trương.
Bỗng dưng, đối diện vang lên một giọng nói du dương dễ nghe: “Vốn tưởng rằng các ngươi sẽ rất nhanh, Bổn vương đã ở nơi này đợi một giờ.”
Nghe được âm thanh kia, Nhạc Sở Nhân thở phào nhẹ nhõm, buông cánh tay Diêm Cận ra, nàng nhìn bóng tối đen như mực phía trước cất giong nói: “Ngươi giả quỷ gì vậy? Nói một câu không được sao? Làm ta giật mình.” Dứt lời, nàng cất bước đi tới, đồng thời Diêm Cận cũng buông lỏng cổ tay của nàng.
Tuy không thấy rõ, nhưng hoàn toàn yên tâm đi tới, quả nhiên, đi đến nơi đó, Phong Duyên Thương cũng xuất hiện trước mặt nàng, nắm tay của nàng, tựa như đang cười: “Hù dọa ngươi?”
“Hơn nửa đêm có người chặn đường, ngươi hãy thử xem có giật mình hay không.” Giơ tay đánh hắn hạ, không có chút lực nào, hoàn toàn làm nũng.
Phong Duyên Thương cười nhẹ, trong đêm tối không thấy rõ mặt của hắn, nhưng cũng có thể tưởng tượng bộ dáng đang cười của hắn.
“Diêm Tướng quân, làm phiền ngươi một đường bảo vệ Vương phi của Bổn vương, sắc trời đã tối, ngay mai chúng ta lại thương nghị chuyện Lân Châu được không?” Cách đêm tối, Phong Duyên Thương đối thoại với Diêm Cận, hình như, bọn họ có thể nhìn thấy đối phương trong đêm tối như vậy.
“Thân binh của ta đều ở trong thành, vốn là tối nay ta phải cùng bọn họ tập hợp. Đưa Cần Vương phi đến bên Cần Vương, như vậy ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, ngày mai chúng ta lại gặp mặt.” Diêm Cận đáp lời lưu loát, dứt lời không chờ Phong Duyên Thương nói, chỉ nghe tiếng bước chân xa dần, sau đó biến mất.
“Hắn đi rồi.” Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, cùng Phong Duyên Thương mười ngón tay nắm chặt, cảm thụ nhiệt độ của hắn, dường như lúc này mới phát hiện, nhiệt độ của Diêm Cận thấp hơn hắn nhiều.
“Chúng ta cũng đi thôi, có phải đói bụng rồi?” Hắn cúi đầu nhìn nàng, khoảng cách quá gần khiến cho hô hấp của hắn cũng phun trên mặt nàng.
Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái: “Ừ, rất đói bụng, chỉ là vừa nhìn thấy thứ ghê tởm, ăn không vô.” Không khỏi nghĩ đến Diêm Cận ngăn cản không cho nàng xem, nếu không nàng thật sự sẽ ói.
“Nhìn thấy cái gì?” Lôi kéo nàng đi về, Phong Duyên Thương hình như thật có hứng thú .
“Tam vương đang cùng nam sủng của hắn ** (lại là dấu *, mọi người biết là gì rồi nhỉ) chứ sao. Không nói cái này nữa, buổi chiều ngươi chạy đến nơi đó làm gì?” Nghiêng người dựa vào hắn, âm thanh của Nhạc Sở Nhân rất thấp, giống như lời nói nhỏ nhẹ nỉ non.
“Đương nhiên là nói cho hắn biết thu tay đúng lúc sẽ không bị thương, nhưng mà hắn cũng không cảm kích.” Cho nên, hắn không ngăn cản Nhạc Sở Nhân, hơn nữa còn ở nơi này đợi nàng trở lại.
“Ngươi làm người tốt rồi hả? Thời điểm ta cùng Diêm Cận nhìn thấy ngươi cũng sửng sốt, cho là ngươi lại thay đổi kế hoạch đấy.” Bĩu môi, Nhạc Sở Nhân dựa hẳn vào hắn, bước đi cũng lười biếng.
"Không phải làm người tốt, cũng không phải là thay đổi kế hoạch, cho hắn cơ hội cuối cùng, để hắn lựa chọn, có kết quả gì thì đó là ông trời định đoạt rồi.” Giong nói của Phong Duyên Thương nhẹ nhàng, Nhạc Sở Nhân nghe được chê cười không dứt.
“Ông trời mà ngươi nói, chính là ta.” Suy nghĩ một chút, ông trời là nàng hại người rất nặng, nhưng mà nàng hại người cũng cứu người, công tội bù trừ, hai tay của nàng vẫn rất sạch sẽ.
“Bụng Lão Thiên đang gọi, nhưng mà không phải là không ăn cơm?” Phong Duyên Thương cười khẽ, nàng khoác lác vô sỉ luôn làm cho hắn cười thật lâu.
“Lỗ tai của ngươi cũng rất linh, bụng của ta gọi ta không nghe thấy, các ngươi lại có thể nghe được.” Có lẽ là nàng vô cùng hưng phấn, sự chú ý không có trên bụng.
“Các ngươi? Còn có ai?” Phong Duyên Thương rất biết bắt trọng điểm.
“Diêm Cận, còn có thể là ai? Người quen biết ta rất ít, ta còn biết người nào?” Nhạc Sở Nhân lắc đầu, nàng quen biết thật sự không nhiều lắm, đương nhiên, có phần lớn người nàng cũng không có cố ý nhớ, nhìn thấy liền quên.
“Các ngươi gặp nhau ở quận Thanh Mạc?” Hôm qua hắn mới biết Diêm Cận dẫn người đến quân Thanh Mạc, hơn nữa người đưa tin nói hai người Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Cận gặp nhau ở của nha môn.
“Đúng vậy, ta cùng Lý Trường đi vào trong thành, trên đường xuống núi gặp được bọn lưu manh phá ngục giam đang trên đường trở về thôn. Bọn họ nhiều người, ta định dùng thuốc mê quật ngã bọn họ, kết quả là lúc ta vẩy thuốc một thanh búa bay tới, nếu không phải là Diêm Cận, chắc chắn đầu của ta bổ làm hai rồi.” Lẩm bẩm, nàng rất cảm tạ Diêm Cận .
“Như vậy thì ta muốn đa tạ hắn.” Phong Duyên Thương gật đầu một cái, trong đêm tối giọng điệu của hắn cũng rất có thành ý.
“Đương nhiên, ngươi là phu quân của ta, hiển nhiên ngươi phải đi tạ ơn.” Ôm lấy cánh tay, nàng lười biếng tựa toàn thân vào người hắn.
Phong Duyên Thương ôm nàng vào lòng, nghe nói thế hắn cười tươi hơn, hắn thích nghe những lời như thế.
Nơi ở chính là một tiểu viện bình thường, có rất nhiều hộ vệ canh gác nơi đây nhưng rất yên tĩnh, nếu không tự mình nhìn thấy rất khó nghĩ tới trong sân có nhiều người như vậy.
Rửa mặt, ăn uống xong sau đó ngã xuống giường, không lâu lắm lập tức ngủ, Phong Duyên Thương dời cả người nàng từ ngoài giường vào trong nàng cũng không biết, có thể thấy nàng ngủ rất sâu.
Hôm sau, đợi Nhạc Sở Nhân tỉnh lại người bên cạnh đã rời giường từ sớm, trong phòng yên tĩnh chỉ có một mình nàng, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào, ấm áp.
Đứng dậy thay quần áo rửa mặt rồi đẩy cửa sổ ra, trong tiểu viện, bóng dáng của hai người tiến vào tầm mắt. Dưới tàng cây, Phong Duyên Thương cùng Diêm Cận ngồi đối diện nhau, ngoại hình bất đồng phong cách bất đồng, nhưng mà cực kỳ đẹp mắt. Nhất là khi vừa tỉnh giấc được nhìn thấy hai người đẹp như trích tiên tâm tình cũng khá hơn nhiều.
Nàng đẩy cửa sổ phát ra âm thanh to, hai người kia đồng thời quay đầu nhìn lại, Nhạc Sở Nhân lười biếng giơ tay vẫy: “Chào buổi sáng, hai vị.”
“Bây giờ đã là buổi trưa rồi, chào buổi trưa thích hợp hơn.” Mặt mày Phong Duyên Thương chứa ý cười, thần thái tuấn lãng phong nhã phiêu nhiên, ôn nhu nói, âm thanh như gió xuân khiến cho nàng hơi chớp mắt.
“Tại sao ngươi không gọi ta, nếu không phải đói bụng, ta vẫn đang ngủ.” Rời khỏi cửa sổ, sau đó đi ra từ cửa phòng đến thẳng sau lưng Phong Duyên Thương,nghiêng người vòng hai cánh tay lên cổ hắn, cả người cũng nằm lên lưng hắn.
Nghiêng đầu nhìn hắn, Phong Duyên Thương cũng quay đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau cười một tiếng, tình cảm từ trong ánh mắt lộ ra làm cho người ta không hoài nghi không được.
Con ngươi Của Diêm Cận nhìn chăm chú vào bọn họ xẹt qua vài phần phức tạp, giữa bọn họ trong sạch, nhưng vì sao lại có cử chỉ thân mật của những cặp vợ chồng bình thường? Mặc dù những nghi vấn này chỉ có thể nói ở trong lòng nhưng vẫn khiến Diêm Cận nghi hoặc.
Nghiêm Thanh mang tới một cái ghế đặt bên cạnh Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân buông hắn ra rồi đi tới ghế ngồi xuống, nhìn hai người một cái, dáng vẻ của nàng rất thoải mái: “Đang nói gì đấy? Đúng rồi, Phong Duyên Chỉ có động tĩnh rồi à?”
“Bên trong phủ đã loạn thành một đoàn, chỉ là không lộ ra ngoài. Buổi chiều, Diêm Tướng quân sẽ mang dụ lệnh của Ngũ Ca đưa hắn trở về Hoàng Thành.” Phong Duyên Thương ôn nhu nói, thần thái tự nhiên, mắt phượng như uyên, giống như hai đàm thủy.
Nhạc Sở Nhân từ từ gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn Diêm Cận: “Dẫn ta theo cho ta xem náo nhiệt?”
Con ngươi của Diêm Cận khẽ nhúc nhích, xem náo nhiệt?
Bên kia khóe môi của Phong Duyên Thương giơ lên, mục đích của Nhạc Sở Nhân là (d/d?l!q’d) gì hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu: “Đương nhiên có thể đi xem, nhưng phải khiêm tốn một chút.”
“Đương nhiên, ta sẽ rất khiêm tốn.” Nhướng cao chân mày, nàng có thể đảm bảo nàng sẽ rất khiêm tốn lại còn biết điều.
Phong Duyên Thương nhìn nàng cười nhạt khẽ lắc đầu, đây không phải là đang thừa dịp cháy nhà hôi của sao?
Diêm Cận không biết Nhạc Sở Nhân muốn làm cái gì, nhưng mà buổi chiều hắn biết rồi, tuy hắn thấy nhưng cũng làm như không thấy.
Buổi chiều, cả đám binh mã tiến vào thành Lân Châu, đoàn người khoác khôi giáp eo đeo binh khí, khí thế nghiêm nghị thật
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook