• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi (2 Viewers)

  • chap-114

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 113: Chương 98.3








“Chẳng lẽ ngươi cũng có chuyện mờ ám ở Lân Châu? Họ Bùi kia, nếu ngươi thật sự nhúng tay vào những việc ở Lân Châu, vậy đừng trách ta trở mặt.” Xoay người, ánh mắt nàng như đao nhìn chằm chằm vào hắn.





Lắc đầu một cái, bộ dạng kia nhìn có vẻ rất ngoan hiền: “Đương nhiên không có. Nói cho Bản thiếu một chút, cuối cùng là ngươi muốn làm chuyện gì, Bản thiếu sẽ giúp ngươi.” Hắn giơ tay lên dường như muốn chụp bả vai của nàng, nhưng mà hắn còn chút khôn ngoan liền rụt tay lại, cười rực rỡ.





“Chuyện đó…chính là tìm một đám người không sợ chết, vì nhân số quá nhiều, nếu trực tiếp mang binh đi diệt vậy thì động tĩnh quá lớn, dân chúng ở Lân Châu chắc chắn sẽ bất an. Cho nên, chúng ta định tìm nơi tụ tập của bọn chúng, giải quyết bọn họ một lần trong yên lặng.” Nhạc Sở Nhân nói xong, tự động bỏ qua chuyện kim khố và kho binh khí, tin tức này không thể tiết lộ cho tên nhãi Bùi tập Dạ được. Với lại, nàng cũng rất muốn có kim khố đó, nếu không cũng sẽ không để cho bon Trương thư sinh tìm kiếm thông tin. Tốt nhất phải tìm ra trước Phong Duyên Thương một bước, dù thế nào đi chăng nữa nàng cũng phải chiếm lấy một nửa.





Gật gật đầu, Bùi tập Dạ biết: “Như vậy Bản thiếu sẽ cố hết sức giúp ngươi, trong lúc đang rãnh rỗi, giết một đám người để giết thời gian, chơi đùa như vậy cũng tốt.”





Nhạc Sở Nhân âm thầm bĩu môi, xoay người tiếp tục đi ra cửa thành, Bùi Tập Dạ đi theo, bộ dáng rất vui vẻ.





Cửa thành cổ xưa bền chắc khác thường, như loại cửa thành này, dùng thuốc nổ chưa chắc có thể rung chuyển.





Dân chúng ra vào thành đều có quan binh ở cửa thành kiểm tra, Nhạc Sở Nhân dừng bước nhìn bốn phía xung quanh, sau đó đi tới một góc tường.





Bùi Tập Dạ đi theo nàng, tuy không rõ nàng có mục đích gì nhưng hắn cũng không hỏi, cứ mừng rỡ đi theo.





Ánh mặt trời không chiếu tới được góc tường, thật thoải mái, Nhạc Sở Nhân ngồi xổm xuống, sau đó nhìn đám người thưa thớt lui tới, có một gương mặt xinh đẹp nhưng nhìn cử chỉ của nàng hình như tinh thần có chút vấn đề.





Bùi Tập Dạ không thể không nhướng mày, sau đó ngồi xổm xuống ngay bên cạnh nàng, lại đưa tay kéo kéo váy nàng, đáng lẽ váy của nàng được túm gọn trong giày mà nay lại rơi trên mặt đất, xòe ra làm chân nàng giống như một cái ô.





Nhạc Sở Nhân liếc hắn một cái, còn hắn lại cười đến lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Bên trong không mặc gì, vậy mà còn dám ngồi cạnh? Nếu bị người khác nhìn thất, Bản thiếu lại bị thua thiệt.”





Nhíu mi, hắn cười hết sức vui vẻ, nhìn dáng vẻ tiểu nhân kia, Nhạc Sở Nhân dứt khoác không để ý tới hắn nữa, nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục nhìn người ra vào thành, bộ dáng kia thật sự giống như hơi có vấn đề tâm thần.





“Ngồi chồm hổm theo dõi cũng không phải là cách, không bằng chúng ta ra khỏi thành tìm kiếm một phen?” Ngồi cạnh nàng, một tay Bùi Tập Dạ chống cằm, giống như một đóa hoa mặt trời.





“Đợi đến khi ra khỏi thành thì trời đã tối rồi, ta ngồi chổm hổm ở đây một lát, nếu không có thu hoạch, sáng mai lại tiếp tục.” Nàng từ từ trả lời, hai cánh tay đặt trên hai đầu gối, mắt nhìn về phía trước.





Bùi tập Dạ mỉm cười





Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom