Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-116
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 115: Chương 98.5
“Trung Vực Nguyên Soái Diêm tướng quân, thật là có duyên, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Bùi Tập Dạ cười nhìn Diêm Cận, nụ cươi không mang theo một chút lực sát thương nào.
Diêm Cận mặt không đổi sắc: “Băc Vương tới Đại Yến làm khách, vậy tại sao lại tự tiện rời khỏi Hoàng Thành? Nếu bị tiết lộ ra bên ngoài, sẽ làm cho người bên ngoài hoài nghi thành ý của Bác Vương khi thiết lập quan hệ ngoại giao với Đại Yến.”
“Ha ha, Bản thiếu tự do qua quý quốc, tất nhiên Thái tử điện hạ cũng biết được. Vả lại, Bản thiếu đi tới Lân Châu là để tìm người, ngươi nói có phải hay không Cân Vương phi?” Khẽ nghiêng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân đứng sau lưng Diêm Cận, hắn cười tương đối đáng yêu.
“Họ Bùi kia, lão nương đã nói qua mấy lần với ngươi, hôm nay ta có chính sự, không rãnh thời gian mà để ý tới ngươi. Cút nhanh lên, nếu ngươi cứ gây trở ngại cho ta, vậy thì ta sẽ không khách khí nữa.” Nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý kia nàng lập tức tức giận, lạnh giọng quát lớn.
“Mang Bản thiếu đi cùng đi? Như vậy bản thiếu sẽ không gây chuyện với ngươi nữa.” Bùi Tập Dạ đi tới từng bước một, phong thái tự nhiên.
Diêm Cận lập tức bước lên trước một bước, thân thể cao lớn tản ra sát khí, khuôn mặt lạnh lùng, rõ ràng hắn đang cản cáo Bùi Tập Dạ, nếu không nhanh chóng rời khỏi nơi này, như vậy hắn sẽ động thủ.
Nhưng mà Bùi Tập Dạ cũng không quan tâm lắm, vẫn đi tới như cũ, hơn nữa hắn còn cười rất vui vẻ.
“Bắc Vương đã cố ý như thế, vậy tại hạ liền không khách khí.” Lạnh giọng nói, vừa dứt lời Diêm Cận biến mất tại chỗ. Một đạo tàn ảnh đi qua, trong nháy mắt hai người triền đấu một chỗ.
Nhạc Sở Nhân lui về sau hai bước, trong nháy mắt Diêm Cận nhảy ra, một trận gió thổi trúng khuôn mặt của nàng làm nàng có cảm giác hơi đau. Cao thủ tỷ thí, kình lực tản ra bên ngoài, một chút võ công nàng cũng không biết, nếu đứng gần chỉ rước lấy thiệt thòi vào người.
Bùi Tập Dạ so chiêu cùng với Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân cảm thấy lần trước Phong Duyên Thương giao thủ với Bùi Tập Dạ còn đặc sắc hơn nhiều, bởi vì cơ bản nàng không thấy rõ hai người kia, thậm chí bóng dáng cũng nhìn không rõ.
Nàng hoa cả mắt, tiếng gió nổi lên bốn phía trong hẻm nhỏ, làn váy của nàng chập chờn lay động, sợi tóc tung bay, ánh mặt trời trên cao chiếu xuống, tuy rằng nàng đứng dưới mặt trời nhưng lại cực kỳ mát mẻ.
Võ công của Diêm Cận rất cao siêu, Bùi Tập Dạ không ngừng lùi lại phía sau, khoảng cách giữa hai người bọn họ và Nhạc Sở Nhân càng ngày càng xa, thẳng đến cuối hẻm nhỏ.
Đứng tại chỗ, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt nhìn bọn họ thật lâu thật lâu, nàng thở dài một hơi, nhưng lại chợt nghe sau lưng có người đi vào ngõ hẻm. Quay đầu lại, trong nháy mắt con ngươi nàng trợn to, sáu người, có người mặc trường bào nhưng cũng có người mặc áo thư sinh, thế nhưng bọn họ lại đi giày giống nhau, tử vệ của Tần gia!
Sáu người kia quẹo vào đầu đường thì đã dừng bước chân, một phần vì Nhạc Sở Nhân đang đưng ở đằng kia,
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
“Trung Vực Nguyên Soái Diêm tướng quân, thật là có duyên, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Bùi Tập Dạ cười nhìn Diêm Cận, nụ cươi không mang theo một chút lực sát thương nào.
Diêm Cận mặt không đổi sắc: “Băc Vương tới Đại Yến làm khách, vậy tại sao lại tự tiện rời khỏi Hoàng Thành? Nếu bị tiết lộ ra bên ngoài, sẽ làm cho người bên ngoài hoài nghi thành ý của Bác Vương khi thiết lập quan hệ ngoại giao với Đại Yến.”
“Ha ha, Bản thiếu tự do qua quý quốc, tất nhiên Thái tử điện hạ cũng biết được. Vả lại, Bản thiếu đi tới Lân Châu là để tìm người, ngươi nói có phải hay không Cân Vương phi?” Khẽ nghiêng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân đứng sau lưng Diêm Cận, hắn cười tương đối đáng yêu.
“Họ Bùi kia, lão nương đã nói qua mấy lần với ngươi, hôm nay ta có chính sự, không rãnh thời gian mà để ý tới ngươi. Cút nhanh lên, nếu ngươi cứ gây trở ngại cho ta, vậy thì ta sẽ không khách khí nữa.” Nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý kia nàng lập tức tức giận, lạnh giọng quát lớn.
“Mang Bản thiếu đi cùng đi? Như vậy bản thiếu sẽ không gây chuyện với ngươi nữa.” Bùi Tập Dạ đi tới từng bước một, phong thái tự nhiên.
Diêm Cận lập tức bước lên trước một bước, thân thể cao lớn tản ra sát khí, khuôn mặt lạnh lùng, rõ ràng hắn đang cản cáo Bùi Tập Dạ, nếu không nhanh chóng rời khỏi nơi này, như vậy hắn sẽ động thủ.
Nhưng mà Bùi Tập Dạ cũng không quan tâm lắm, vẫn đi tới như cũ, hơn nữa hắn còn cười rất vui vẻ.
“Bắc Vương đã cố ý như thế, vậy tại hạ liền không khách khí.” Lạnh giọng nói, vừa dứt lời Diêm Cận biến mất tại chỗ. Một đạo tàn ảnh đi qua, trong nháy mắt hai người triền đấu một chỗ.
Nhạc Sở Nhân lui về sau hai bước, trong nháy mắt Diêm Cận nhảy ra, một trận gió thổi trúng khuôn mặt của nàng làm nàng có cảm giác hơi đau. Cao thủ tỷ thí, kình lực tản ra bên ngoài, một chút võ công nàng cũng không biết, nếu đứng gần chỉ rước lấy thiệt thòi vào người.
Bùi Tập Dạ so chiêu cùng với Diêm Cận, Nhạc Sở Nhân cảm thấy lần trước Phong Duyên Thương giao thủ với Bùi Tập Dạ còn đặc sắc hơn nhiều, bởi vì cơ bản nàng không thấy rõ hai người kia, thậm chí bóng dáng cũng nhìn không rõ.
Nàng hoa cả mắt, tiếng gió nổi lên bốn phía trong hẻm nhỏ, làn váy của nàng chập chờn lay động, sợi tóc tung bay, ánh mặt trời trên cao chiếu xuống, tuy rằng nàng đứng dưới mặt trời nhưng lại cực kỳ mát mẻ.
Võ công của Diêm Cận rất cao siêu, Bùi Tập Dạ không ngừng lùi lại phía sau, khoảng cách giữa hai người bọn họ và Nhạc Sở Nhân càng ngày càng xa, thẳng đến cuối hẻm nhỏ.
Đứng tại chỗ, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt nhìn bọn họ thật lâu thật lâu, nàng thở dài một hơi, nhưng lại chợt nghe sau lưng có người đi vào ngõ hẻm. Quay đầu lại, trong nháy mắt con ngươi nàng trợn to, sáu người, có người mặc trường bào nhưng cũng có người mặc áo thư sinh, thế nhưng bọn họ lại đi giày giống nhau, tử vệ của Tần gia!
Sáu người kia quẹo vào đầu đường thì đã dừng bước chân, một phần vì Nhạc Sở Nhân đang đưng ở đằng kia,
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook