• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi (3 Viewers)

  • chap-200

Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 200: Hương Vị Mang Thai, Tình Thế Ô Nha








*Ô Nha: quạ đen





Thành lũy được xây dựng hoàn thành, Thích Kiến mang theo mô tả Nhạc Sở Nhân tự tay viết về phương pháp chế tạo pháo đài tiếp theo dẫn theo y vũ tăng Hộ Quốc tự cùng với hai trăm binh lính Diêm Tự quân rời khỏi cửa khẩu, đi đến biên quan Đông cương.





Bọn họ rời đi, cũng nói lên việc Nhạc Sở Nhân chắc chắn theo Phong Duyên Thương trở về Hoàng Thành.





Phí Tông cố ý chạy tới đưa tiễn, chỉ là Diêm Cận lại không tới, hắn mang binh lính đi dò xét cửa khẩu. Chẳng quản thân thể chưa có khôi phục hoàn toàn, nhưng hắn vẫn tẫn trách như cũ.





"Sau khi muội trở về, cũng đừng chạy loạn khắp nơi nữa, tránh cho Cần Vương còn phải chạy khắp nơi tìm muội." Phí Tông thật giống như người ca ca dạy dỗ Nhạc Sở Nhân, mặc dù hắn là người thô lỗ, nhưng thấy rõ ràng. Nhạc Sở Nhân quá nghịch ngợm, Phong Duyên Thương hòan toàn là không quản được nàng.





Nhạc Sở Nhân mặt mày cong cong, đứng trong sân ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nghe Phí Tông lớn giọng nói xong, nàng không nhịn được cười ra tiếng.





"Cho nên, huynh mới có thể tìm nữ tử như vậy làm đại tẩu (chị dâu), nếu không huynh sẽ bị tức chết." Ở cái niên đại này nữ tử đều là nghe lời hiểu chuyện có tri thức hiểu lễ nghĩa, nàng là một đóa hoa hiếm thấy.





"Cái này không phải muội cũng đều biết sao? Những đạo lý này muội đều hiểu, lại vẫn không nghe lời." Phí Tông lắc đầu một cái, âm thầm vì Phong Duyên Thương mặc niệm, nhìn hắn nhìn ra, đời này Phong Duyên Thương cũng khỏi phải nghĩ đến ngăn cản được nàng.





Cười khẽ, Nhạc Sở Nhân lắc đầu, "Mấy tháng không thấy đại tẩu, huynh bực tức không có địa chỗ phát hả, cho nên mới phát trên người ta phải hay không? Đợi đến ta trở về cho đại tẩu nghỉ ngơi, để nàng tới thăm huynh một chút như thế nào?"





Vừa nghe cái này, Phí Tông trừng mắt, sau một khắc bắt đầu cười, "Muội tử, cảm tạ."





Bĩu môi, Nhạc Sở Nhân cũng cười theo, " Trông huỳnh kìa. Tiết kiệm chút hơi sức đi, đến lúc đó đại tẩu tới huynh càu nhàu tiếp cũng không muộn."





Bị giễu cợt, Phí Tông cũng khó được có chút ngượng ngùng.





Cạc cạc cạc, tiếng Ô Nha kêu cắt ngang không khí ấp áp giữa hai người, Nhạc Sở Nhân không động, Phí Tông ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một con quạ đen phành phạch đậu ở trên chạc cây ngoài sân, thật giống như còn cúi đầu nhìn bọn họ.





Phí Tông trợn mắt, "Xúi quẩy." Ô Nha bình thường cũng tượng trưng cho chuyện không lành, Phí Tông cũng không ngoại lệ, nhìn thấy phun một hớp. Không khỏi lại nghĩ tới Bùi Tập Dạ nuôi nhốt Ô Nha, lông mày liền dựng lên, hắn ghét chỉ sợ mỗi thứ này.





"Không cần để ý nó." Nhìn cũng không nhìn, Nhạc Sở Nhân cười lạnh nhạt nói.





Phí Tông nhìn một chút Ô Nha này, sau đó nhìn về phía Nhạc Sở Nhân, "Là Ô Nha của Bùi Tập Dạ?"





Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái, "Ừ."





"Ta làm thịt nó." Thân thể Phí Tông vừa động, một bộ dáng vẻ phải lập tức giết chết nó.





"Không cần, đừng để ý là được, nếu không mãi cũng không dứt." Ba ngày nay rồi, không dưới vài chục con Ô Nha đã tới. Vừa mới bắt đầu tới mấy con Nhạc Sở Nhân còn có ý định đối phó, sẽ xem một chút trên chân bọn chúng có mang đến tờ giấy không. Nhưng bây giờ nàng hoàn toàn không quan tâm, thích tới thì tới, nàng không có nhiều thời gian để đối phó bọn chúng như vậy, dù sao thứ này Bùi Tập Dạ có đầy.





"Hắn có ý tứ gì? Dùng cái đám Ô Nha này giám thị muội?" Phí Tông lớn tiếng quát mắng, Bùi Tập Dạ là hắn từng gặp qua quỷ kế nhiều người.





"Không phải giám thị ta, là tới khiêu khích ta."Giọng điệu lạnh nhạt, thật ra thì Bùi Tập Dạ đang trút giận. Nói nàng xây dựng thành lũy không để cho hắn qua đây, còn nói nàng không giữ lời hứa dám can đảm có đứa bé với Phong Duyên Thương, còn nói nàng vì giận hắn mà nhổ lông Ô Nha của hắn rồi, dù sao đủ loại tội danh. Nàng cũng không biết thì ra là nàng đã làm nhiều việc tốt như vậy, bị hắn một phát chỉ ra, nàng thật vui vẻ.





"Tà tâm không chết." Phí Tông lại quay về phía Ô Nha này nhổ một ngụm nước bọt, Ô Nha lập tức cạc cạc đáp lại, làm Phí Tông giận đến trợn to hai mắt.





"Đừng để ý nữa, không để ý tới nó một lúc, nó liền bay đi." Hai ngày rồi, Nhạc Sở Nhân không để ý qua nữa, ngược lại bọn nó cũng sợ chết, sẽ không quấy rầy nàng.





Phí Tông không để ý tới, chính là trợn mắt nhìn nó. Vậy mà, chỉ mới một phút, xoạt một tiếng, một cái nhánh cây từ nơi xa bay tới, tốc độ đến vô cùng nhanh chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh, chính xác cắm vào trên đầu Ô Nha này.





Ô Nha đậu ở trên chạc cây kêu cũng không kịp kêu tiếng nào, thân thể lung lay, sau đó ngã lộn chổng vó xuống.





Phí Tông nghiêng đầu, nhìn sang theo phương hướng nhánh cây kia bay tới, nơi cửa viện, Phong Duyên Thương một bộ áo khoác cừu màu đen cất bước đi tới, nhánh cây vừa mới kia chính là hắn ném ra.





Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu liếc mắt nhìn cành cây trống trơn, sau đó nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, không có quá nhiều vẻ mặt.





"Cần Vương." Phí Tông chắp tay, nhìn Phong Duyên Thương sắc mặt không tốt lắm, chỉ sợ hắn cũng biết rõ lai lịch đám Ô Nha này.





"Phí Tướng quân." Phong Duyên Thương mở miệng, nụ cười hiện lên, sắc mặt tốt hơn nhiều.





"Cần Vương, Bắc Vương này tà tâm không chết, cũng là lúc nên cho hắn chút giáo huấn." Lần này Phong Duyên Thương tới biên quan cũng không có mang đến bộ binh hay là mật thư của Phong Duyên Thiệu, cho nên ý kia chính là án binh bất động, Phí Tông vì thế bày tỏ rất buồn bực.





"Không vội. Hắn cùng với Đông cương đang gây sự náo loạn, đợi đến lúc động thủ thật sự chúng ta đánh thêm cho hắn một kích đau cũng không muộn." Phong Duyên Thương rất bình tĩnh, giọng điệu ôn hòa nói xong bước chậm đi tới bên cạnh Nhạc Sở Nhân, nhìn nàng, ánh mắt tự động tràn đầy nhu hòa.





Phí Tông suy nghĩ lời Phong Duyên Thương nói, vẻ mặt tự động lâm vào thâm trầm.





Nhạc Sở Nhân nghiêng đầu nhìn Phong Duyên Thương, khóe môi cong lên, "Rốt cuộc không nhịn được rồi hả ? Thật ra thì thấy bọn nó cả ngày bay tới bay lui cũng rất có ý tứ mà." Nháy mắt, nhìn cái bộ dáng kia Nhạc Sở Nhân nhịn không được cười.





"Phiền chết đi được.." Phong Duyên Thương trả lời, nói tới phiền, hắn là cắn răng nghiến lợi. Bùi Tập Dạ quả thật chính là chỗ nào cũng nhúng tay vào, người không qua được, lại cho Ô Nha chạy tới.





"Bọn Ô Nha kia thông minh đều không cao, đợi đến khi chúng ta rời đi Bắc Phương, bọn họ cũng không tìm được chúng ta nữa." Nhạc Sở Nhân từ từ nói xong, vẻ mặt Phong Duyên Thương cũng không khá hơn.





"Không chỉ có Ô Nha thông minh không cao, chỉ số thông minh của hắn cũng không còn cao đi." Chê bai Ô Nha, nhân tiện chê bai Bùi Tập Dạ.





Nhạc Sở Nhân cười

Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom