Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-202
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 202: Chương 129.2
“Hắn không lo lắng, em cũng không lo lắng có phải hay không? Nhìn em mấy ngày nay lại béo lên, em ấy, không thể tiếp tục thế này mãi được, cố gắng khống chế một chút.” Mập nữa là thành tiểu trư rồi, ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến mỹ quan đó.
Đinh Đương hơi ngượng ngùng nhìn: “Nghe Vương phi.” Nói là nghe nhưng có thể khống chế thể trọng hay không thì còn cần phải xem xét lại.
“Hai ngày nay ta vẫn để cho em nhìn xem có ưng ý với ai không? Trong phủ chúng ta có không ít người, người tốt cũng không phải không có, chỉ cần em thấy vừa ý, ta liền làm chủ cho em.” Nàng nói đến chuyện tìm phu gia cho Đinh Đương. Đinh Đương cảm thấy không thể cách xa Nhạc Sở Nhân được, kể cả sau này có thành lập gia thất thì cũng muốn ở bên cạnh hầu hạ nàng.
Nói đến vấn đề này, Đinh Đương tỏ vẻ ngượng ngùng, ngón tay vặn vẹo cúi đầu, dạ một hồi lâu vẫn chưa thấy nói gì nữa.
Nhíu mày nhìn bộ dạng của nàng, Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng: “Ưng ý ai rồi? Nói ta nghe xem là ai nào?” Nàng ngả người ra sau, thật tò mò muốn biết Đinh Đương chọn trúng người nào.
“Cái đó…cái đó, em cảm thấy Nghiêm hộ vệ rất tốt.” Đinh Đương trả lời rất nhỏ, tựa hồ không nghe ra được.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, suy nghĩ một chút: “Nghiêm Thanh?” Họ Nghiêm này nàng chỉ biết đúng một người.
“Dạ.” Đinh Đương gật đầu nhưng không ngẩng lên.
“Nghiêm Thanh à? Tuy hơi già một chút nhưng lại rất có trách nhiệm. Em thấy hắn không tệ? Thật ra ta thấy ngoài hắn ra còn có rất nhiều người mà.” Nghiêm Thanh là người nghiêm túc, cả năm cũng chẳng thấy hắn cười lần nào, ở cùng người này chắc chắn không vui.
Đinh Đương khẽ nghiêng đầu, sau đó nói: “ Trương hộ vệ cũng không tồi.”
“Trương hộ vệ? Trương Khác?” Trương Khác tuy là mật vệ nhưng thường xuyên xuất hiện trong phủ, hắn cùng với Chiêm Ninh kẻ trong tối, người ngoài sáng, công việc của hắn chủ yếu ở ngoài sáng.
“Dạ.” Lại gật đầu,nha đầu này ấy vậy mà khoảng thời gian này cũng không nhàn rỗi, quan sát không ít người.
“Trương Khác rất tốt, ta tương đối vừa ý với hắn. Nếu em cảm thấy cần chung đụng một chút với hắn, ta sẽ nói với Vương gia tạo thời cơ cho hai người nhé?” Tuy ấn tượng đầu tiên cảm thấy tốt nhưng ít nhiều vẫn phải chung đụng với nhau ít ngày.
Ngón tay Đinh Đương vặn vặn thành bánh quai chèo, ngượng ngùn nói: “Nghe Vương phi.”
“Không cần phải ngại ngùng, chuyện yêu đương này đến tuổi đều phải trải qua. Hai người trước chung đụng với nhau vài ngày cũng là suy nghĩ cho về sau. Nếu cảm thấy không thích hợp, chúng ta liền chọn người khác.” Đinh Đương là nha hoàn thân cận bên người nàng, có thể nói trong phủ này có rất nhiều hâm mộ Đinh Đương. Không võ công không đầu óc mà vẫn có thể xuôi chèo mát mái bên người nàng, mệnh quá tốt.
“Dạ.” Đinh Đương vẫn gật đầu, tất cả đều nghe theo Vương phi hết.
“Aiz, gả em ta cũng coi như tích chút phúc. Trước kia em chịu khổ không ít, về sau này liền cứ vậy mà hưởng phúc đi, tất cả có ta làm chủ cho em.” Nhìn nàng, trong lòng Nhạc Sở Nhân có cảm giác như đang gả con lớn ra ngoài.
“Đời này có thể đi theo hầu hạ bên cạnh Vương phi chính là phúc khí của nô tỳ.” Đinh Đương nhỏ giọng nói, cảm tạ đôi lời thế này làm sao có thể hình dung được hết tấm lòng của nàng. Người đời đều nói có nhân ắt có quả, dĩ vãng cùng Nhạc Sở Nhân chịu khổ, đổi lấy hạnh phúc của bây giờ, tất cả đều đáng giá.
Nhạc Sở Nhân cười nhìn nàng, suy nghĩ một chút, đây cũng chẳng phải là phúc khí của nàng hay sao?
Quay đầu nhìn về phía bầu trời phía xa, chân trời nhìn xa xôi nhưng lại có cảm giác như đưa tay có thể chạm đến.
Dựa trên xích đu nhìn,
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
“Hắn không lo lắng, em cũng không lo lắng có phải hay không? Nhìn em mấy ngày nay lại béo lên, em ấy, không thể tiếp tục thế này mãi được, cố gắng khống chế một chút.” Mập nữa là thành tiểu trư rồi, ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến mỹ quan đó.
Đinh Đương hơi ngượng ngùng nhìn: “Nghe Vương phi.” Nói là nghe nhưng có thể khống chế thể trọng hay không thì còn cần phải xem xét lại.
“Hai ngày nay ta vẫn để cho em nhìn xem có ưng ý với ai không? Trong phủ chúng ta có không ít người, người tốt cũng không phải không có, chỉ cần em thấy vừa ý, ta liền làm chủ cho em.” Nàng nói đến chuyện tìm phu gia cho Đinh Đương. Đinh Đương cảm thấy không thể cách xa Nhạc Sở Nhân được, kể cả sau này có thành lập gia thất thì cũng muốn ở bên cạnh hầu hạ nàng.
Nói đến vấn đề này, Đinh Đương tỏ vẻ ngượng ngùng, ngón tay vặn vẹo cúi đầu, dạ một hồi lâu vẫn chưa thấy nói gì nữa.
Nhíu mày nhìn bộ dạng của nàng, Nhạc Sở Nhân cười ra tiếng: “Ưng ý ai rồi? Nói ta nghe xem là ai nào?” Nàng ngả người ra sau, thật tò mò muốn biết Đinh Đương chọn trúng người nào.
“Cái đó…cái đó, em cảm thấy Nghiêm hộ vệ rất tốt.” Đinh Đương trả lời rất nhỏ, tựa hồ không nghe ra được.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, suy nghĩ một chút: “Nghiêm Thanh?” Họ Nghiêm này nàng chỉ biết đúng một người.
“Dạ.” Đinh Đương gật đầu nhưng không ngẩng lên.
“Nghiêm Thanh à? Tuy hơi già một chút nhưng lại rất có trách nhiệm. Em thấy hắn không tệ? Thật ra ta thấy ngoài hắn ra còn có rất nhiều người mà.” Nghiêm Thanh là người nghiêm túc, cả năm cũng chẳng thấy hắn cười lần nào, ở cùng người này chắc chắn không vui.
Đinh Đương khẽ nghiêng đầu, sau đó nói: “ Trương hộ vệ cũng không tồi.”
“Trương hộ vệ? Trương Khác?” Trương Khác tuy là mật vệ nhưng thường xuyên xuất hiện trong phủ, hắn cùng với Chiêm Ninh kẻ trong tối, người ngoài sáng, công việc của hắn chủ yếu ở ngoài sáng.
“Dạ.” Lại gật đầu,nha đầu này ấy vậy mà khoảng thời gian này cũng không nhàn rỗi, quan sát không ít người.
“Trương Khác rất tốt, ta tương đối vừa ý với hắn. Nếu em cảm thấy cần chung đụng một chút với hắn, ta sẽ nói với Vương gia tạo thời cơ cho hai người nhé?” Tuy ấn tượng đầu tiên cảm thấy tốt nhưng ít nhiều vẫn phải chung đụng với nhau ít ngày.
Ngón tay Đinh Đương vặn vặn thành bánh quai chèo, ngượng ngùn nói: “Nghe Vương phi.”
“Không cần phải ngại ngùng, chuyện yêu đương này đến tuổi đều phải trải qua. Hai người trước chung đụng với nhau vài ngày cũng là suy nghĩ cho về sau. Nếu cảm thấy không thích hợp, chúng ta liền chọn người khác.” Đinh Đương là nha hoàn thân cận bên người nàng, có thể nói trong phủ này có rất nhiều hâm mộ Đinh Đương. Không võ công không đầu óc mà vẫn có thể xuôi chèo mát mái bên người nàng, mệnh quá tốt.
“Dạ.” Đinh Đương vẫn gật đầu, tất cả đều nghe theo Vương phi hết.
“Aiz, gả em ta cũng coi như tích chút phúc. Trước kia em chịu khổ không ít, về sau này liền cứ vậy mà hưởng phúc đi, tất cả có ta làm chủ cho em.” Nhìn nàng, trong lòng Nhạc Sở Nhân có cảm giác như đang gả con lớn ra ngoài.
“Đời này có thể đi theo hầu hạ bên cạnh Vương phi chính là phúc khí của nô tỳ.” Đinh Đương nhỏ giọng nói, cảm tạ đôi lời thế này làm sao có thể hình dung được hết tấm lòng của nàng. Người đời đều nói có nhân ắt có quả, dĩ vãng cùng Nhạc Sở Nhân chịu khổ, đổi lấy hạnh phúc của bây giờ, tất cả đều đáng giá.
Nhạc Sở Nhân cười nhìn nàng, suy nghĩ một chút, đây cũng chẳng phải là phúc khí của nàng hay sao?
Quay đầu nhìn về phía bầu trời phía xa, chân trời nhìn xa xôi nhưng lại có cảm giác như đưa tay có thể chạm đến.
Dựa trên xích đu nhìn,
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook