Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-204
Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi - Chương 204: Dịch Vong Sư, Chết Rất Thảm
*tiểu nhân nhi: đứa bé
Trong cung điện ấm áp yên tĩnh, cung nhân đi lại đều cẩn thận thả nhẹ bước chân, sợ là sẽ làm ầm ĩ đến người nào đó.
Trong sảnh, một phụ nhân đẫy đà ngồi im trên giường êm, dáng vẻ xinh đẹp, làn da trắng nõn. Hơn nữa bộ ngực đầy đặn thu hút sự chú ý của người khác, đây là bà vú trong cung, là bà vú chuyên dụng của Thế tử Điện hạ.
Trong phòng ngủ, giường nhỏ có lan can chắn ở bốn phía được để gần lò sưởi, phía trên là màn lụa được treo ngược xuống vây quanh ba mặt, chỉ để duy nhất một mặt mở, cung nhân đi tới kiểm tra xem tiểu nhân nhi trong giường nhỏ có ngủ yên ổn hay không.
Thật ra thì không cần cung nhân trông chừng hầu hạ, ba ngày nay Nhạc Sở Nhân vẫn ở trong cung tự tay chăm sóc Niên Đồng, đứa trẻ này sinh ra chính là Thế tử tương lai là Thái tử và là Đế Vương Đại Yến tương lai tên là Phong Niên Đồng.
Hắn cực kỳ ngoan, trên cơ bản ăn no liền ngủ. Trẻ con mới sinh cũng đều thích ngủ, đứa nhỏ này cũng không ngoại lệ. Còn chưa đầy tháng, cho nên thoạt nhìn có chút bụ bẫm, chỉ là cũng rất đáng yêu. Giữa lông mày loáng thoáng có chút giống Diêm Cận, những chỗ giống người của Phong gia rất ít.
Thế tử giáng thế (sinh ra), có thể nói là khắp chốn mừng vui, mấy ngày nay bất luận là trong cung hay dân gian đều rất náo nhiệt. Hơn nữa Niên Đồng sanh ra đến ngày thứ hai liền phát Hoàng bảng, nói Phong Trệu Thiên có chỉ thoái vị, Phong Duyên Thiệu kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, đợi đến lúc Niên Đồng đầy tháng, chính là ngày Phong Duyên Thiệu lên ngôi.
Những thứ này bên ngoài cung truyền rất náo nhiệt, Nhạc Sở Nhân cũng không quá cảm thấy hứng thú, bởi vì nàng đã sớm đoán được.
Nàng cảm thấy hứng thú chính là Niên Đồng, nho nhỏ, luôn ngáy ò ó o, trông vô cùng dễ thương.
Lão thái bà đã từng nói qua, lúc vừa mới nhặt được nàng, nàng cũng chỉ mới sinh ra được hai ba ngày thôi. Nhỏ gầy giống như một con mèo nhỏ, đói đến không còn hơi sức khóc. Nghĩ rằng bộ dạng của nàng lúc ấy cũng giống Niên Đồng không sai biệt lắm, chỉ thật may Niên Đồng là một đứa bé có phúc khí, ăn no ngủ ngon.
Thả nhẹ bước chân đi vào phòng ngủ, có lò sưởi tỏa nhiệt, phòng ngủ này không tính là lạnh.
Mặc váy dài khá dày, khoác áo choàng lông cáo, bởi vì trải qua mấy ngày nay không hề kiềm chế ăn uống, trông nàng hết sức nở nang.
Chỉ là Nhạc Sở Nhân đối với mấy cái này cũng không để ý, cũng không cảm thấy mình mập, dù sao Phong Duyên Thương cũng không ghét bỏ.
Bước chân rất nhẹ đi tới bên giường nhỏ, nhìn dáng vẻ đứa nhỏ ngủ ngon lành trong chăn, Nhạc Sở Nhân không khỏi cong môi, thật là đáng yêu.
Không nhịn được đưa tay ra chạm vào gương mặt hắn, vô cùng mịn màng, trơn bóng không lưu dấu tay.
"Đồng Đồng." Kêu nhũ danh của hắn, chỉ là xem ra hắn cũng nghe không hiểu. Nhưng chính là muốn gọi mấy tiếng, cảm thấy đặc biệt thân thiết.
Tiểu nhân nhi không có phản ứng, vẫn ngủ ngon như cũ, sờ cái mũi nho nhỏ một cái, thật sự rất đáng yêu.
Nằm úp sấp trên lan can nhìn hắn, giữ vững tư thế như vậy, Nhạc Sở Nhân có thể không nhúc nhích một canh giờ.
"Vẫn nhìn sao? Hắn chỉ là đang ngủ, cũng sẽ không bay đi, còn nằm sấp ở nơi này để xem sao?" Sau lưng vang lên âm thanh rất nhẹ, tuy là oán trách, chỉ là vẫn nhỏ giọng như cũ.
Nghiêng đầu nhìn người đang đi vào, Nhạc Sở Nhân mặt mày cong cong, "Thú vị lắm, chàng tới xem một chút, có phải lại béo lên một chút rồi hay không." Nàng cảm thấy là béo, tiểu hài tử mỗi ngày một bộ dáng, biến hóa vô cùng.
Phong Duyên Thương chậm rãi bước tới, đứng ở sau lưng Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn vào trong giường nhỏ, sau đó nói: "Vẫn là cái dạng kia." Hắn không nhìn ra cái gì, mấu chốt là, hắn chưa từng nhìn kỹ.
Không vừa lòng, Nhạc Sở Nhân bĩu môi, "Ánh mắt chàng không được, rõ ràng là mập không ít. Nhìn gương mặt tiểu tử này một chút, béo múp míp." Đưa tay tới đụng gương mặt của Phong Niên Đồng, quả thật rất nhiều thịt.
"Hắn mập hay không mập ta không biết, nhưng nàng thật ra lại thêm thịt rồi." Bàn tay ở trên vai nàng trượt đến cái mông, hơi tà
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
*tiểu nhân nhi: đứa bé
Trong cung điện ấm áp yên tĩnh, cung nhân đi lại đều cẩn thận thả nhẹ bước chân, sợ là sẽ làm ầm ĩ đến người nào đó.
Trong sảnh, một phụ nhân đẫy đà ngồi im trên giường êm, dáng vẻ xinh đẹp, làn da trắng nõn. Hơn nữa bộ ngực đầy đặn thu hút sự chú ý của người khác, đây là bà vú trong cung, là bà vú chuyên dụng của Thế tử Điện hạ.
Trong phòng ngủ, giường nhỏ có lan can chắn ở bốn phía được để gần lò sưởi, phía trên là màn lụa được treo ngược xuống vây quanh ba mặt, chỉ để duy nhất một mặt mở, cung nhân đi tới kiểm tra xem tiểu nhân nhi trong giường nhỏ có ngủ yên ổn hay không.
Thật ra thì không cần cung nhân trông chừng hầu hạ, ba ngày nay Nhạc Sở Nhân vẫn ở trong cung tự tay chăm sóc Niên Đồng, đứa trẻ này sinh ra chính là Thế tử tương lai là Thái tử và là Đế Vương Đại Yến tương lai tên là Phong Niên Đồng.
Hắn cực kỳ ngoan, trên cơ bản ăn no liền ngủ. Trẻ con mới sinh cũng đều thích ngủ, đứa nhỏ này cũng không ngoại lệ. Còn chưa đầy tháng, cho nên thoạt nhìn có chút bụ bẫm, chỉ là cũng rất đáng yêu. Giữa lông mày loáng thoáng có chút giống Diêm Cận, những chỗ giống người của Phong gia rất ít.
Thế tử giáng thế (sinh ra), có thể nói là khắp chốn mừng vui, mấy ngày nay bất luận là trong cung hay dân gian đều rất náo nhiệt. Hơn nữa Niên Đồng sanh ra đến ngày thứ hai liền phát Hoàng bảng, nói Phong Trệu Thiên có chỉ thoái vị, Phong Duyên Thiệu kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, đợi đến lúc Niên Đồng đầy tháng, chính là ngày Phong Duyên Thiệu lên ngôi.
Những thứ này bên ngoài cung truyền rất náo nhiệt, Nhạc Sở Nhân cũng không quá cảm thấy hứng thú, bởi vì nàng đã sớm đoán được.
Nàng cảm thấy hứng thú chính là Niên Đồng, nho nhỏ, luôn ngáy ò ó o, trông vô cùng dễ thương.
Lão thái bà đã từng nói qua, lúc vừa mới nhặt được nàng, nàng cũng chỉ mới sinh ra được hai ba ngày thôi. Nhỏ gầy giống như một con mèo nhỏ, đói đến không còn hơi sức khóc. Nghĩ rằng bộ dạng của nàng lúc ấy cũng giống Niên Đồng không sai biệt lắm, chỉ thật may Niên Đồng là một đứa bé có phúc khí, ăn no ngủ ngon.
Thả nhẹ bước chân đi vào phòng ngủ, có lò sưởi tỏa nhiệt, phòng ngủ này không tính là lạnh.
Mặc váy dài khá dày, khoác áo choàng lông cáo, bởi vì trải qua mấy ngày nay không hề kiềm chế ăn uống, trông nàng hết sức nở nang.
Chỉ là Nhạc Sở Nhân đối với mấy cái này cũng không để ý, cũng không cảm thấy mình mập, dù sao Phong Duyên Thương cũng không ghét bỏ.
Bước chân rất nhẹ đi tới bên giường nhỏ, nhìn dáng vẻ đứa nhỏ ngủ ngon lành trong chăn, Nhạc Sở Nhân không khỏi cong môi, thật là đáng yêu.
Không nhịn được đưa tay ra chạm vào gương mặt hắn, vô cùng mịn màng, trơn bóng không lưu dấu tay.
"Đồng Đồng." Kêu nhũ danh của hắn, chỉ là xem ra hắn cũng nghe không hiểu. Nhưng chính là muốn gọi mấy tiếng, cảm thấy đặc biệt thân thiết.
Tiểu nhân nhi không có phản ứng, vẫn ngủ ngon như cũ, sờ cái mũi nho nhỏ một cái, thật sự rất đáng yêu.
Nằm úp sấp trên lan can nhìn hắn, giữ vững tư thế như vậy, Nhạc Sở Nhân có thể không nhúc nhích một canh giờ.
"Vẫn nhìn sao? Hắn chỉ là đang ngủ, cũng sẽ không bay đi, còn nằm sấp ở nơi này để xem sao?" Sau lưng vang lên âm thanh rất nhẹ, tuy là oán trách, chỉ là vẫn nhỏ giọng như cũ.
Nghiêng đầu nhìn người đang đi vào, Nhạc Sở Nhân mặt mày cong cong, "Thú vị lắm, chàng tới xem một chút, có phải lại béo lên một chút rồi hay không." Nàng cảm thấy là béo, tiểu hài tử mỗi ngày một bộ dáng, biến hóa vô cùng.
Phong Duyên Thương chậm rãi bước tới, đứng ở sau lưng Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn vào trong giường nhỏ, sau đó nói: "Vẫn là cái dạng kia." Hắn không nhìn ra cái gì, mấu chốt là, hắn chưa từng nhìn kỹ.
Không vừa lòng, Nhạc Sở Nhân bĩu môi, "Ánh mắt chàng không được, rõ ràng là mập không ít. Nhìn gương mặt tiểu tử này một chút, béo múp míp." Đưa tay tới đụng gương mặt của Phong Niên Đồng, quả thật rất nhiều thịt.
"Hắn mập hay không mập ta không biết, nhưng nàng thật ra lại thêm thịt rồi." Bàn tay ở trên vai nàng trượt đến cái mông, hơi tà
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook